Sau khi pháp tắc không gian mất trật tự, bao gồm tất cả các chiều trong không gian đã mất đi ý nghĩa truyền thống của nó. Mọi trực giác đều mất tác dụng. Phương Vân cũng phải nghĩ kĩ lắm mới có thể tìm thấy chút quy luật trong cuồng phong hỗn loạn, miễn cưỡng đi sâu vào trong vực sâu tiếp!
Nhưng con đường tiến lên hoàn toàn không thể dùng thuẫn đi thẳng, mà lại ngoằn nghèo, hoàn toàn không có quy luật.
Mà đây vẫn chỉ là bờ vực mà thôi, chưa vào đến bên trong vực. Cũng tức là, những thứ mà Phương Vân phải đối mặt chỉ là một phần rất nhỏ của vực sâu bi thương.
Khoảng sáu canh giờ sau, Phương Vân dừng lại trong cơn cuồng phong.
"Thảo nào những võ giả vào đều một đi không trở về, bình thường trong sáu canh giờ, ta đã đi hết từ bắc chí nam, từ đông sang tây thần châu Trung thổ. Nhưng bây giờ, lại vẫn chỉ ở bờ vực của vực sâu bi thương, không thể vào trong được trung tâm của vực"
Phương Vân ngồi thiền lại, ánh mắt sáng lên, thần sắc suy tư, hắn tuy có thể không để ý đến phong bão Hắc Ám ở đây, nhưng hao phí chân khí trong vực sâu bi thương khiến hắn không thể không dừng lại.
Hao phí chân khí trong vực sâu, rõ ràng, tuy xung quanh không nhìn thấy địch thủ, nhưng địch thủ thực sự chính là phong bão Hắc Ám, muốn sinh tồn phải tiêu hoa lượng lớn nội lực.
Phương Vân phải dừng lại bổ sung, sáu canh giờ chưa đến nỗi khiến chân khí hắn cạn kiệt, nhưng ở nơi nguy hiểm này, phải giữ hơn nữa chân khí trong đan điền, để đối phó với nguy cơ đột biến.
Đối với võ giả mà nói, đi vào khu vực nguy hiểm, đây gần như là bản năng và ý thức.
Gió vẫn gào rít bên tai, từng cơn phong bão Hắc Ám đi lại trong không gia vô tận. Phương Vân điều khí giây lát, mở mắt ra, nhìn xung quanh, chợt nảy ra một ý tưởng: "Cứ đi thế này không được, nếu cứ chống chọi với phong bão thì tiêu hao quá nhiều chân khí, một khi cơ biến, không thể ứng phó trong trạng thải đỉnh phong, thì sẽ rơi vào hiểm cảnh..."
Phương Vân yên lặng quan sát xung quanh, đột nhiên, não hắn lóe lên ý tưởng, hắn chợt nhận ra: "Phong bão Hắc Ám cũng là sức mạnh phong hệ, là phạm trù sức mạnh Ngũ địch cốt hoàng. Trước kia Ngũ địch cốt hoàng cũng chỉ hấp thu sức mạnh phong hệ bình thường, chưa từng hấp thu phong bão không gian cuồng bão như thế này, có thể mượn điều này luyện tập một phen, để Ngũ địch cốt hoàng càng mạnh hơn"
Nghĩ là làm, Phương Vân vận ý niệm, lập tức thi triển Ngũ địch cốt hoàng.
Một tiếng rít thê lương vang lên, giống như mãnh thú hồng hoang vang lên trong vực sâu bi thương. Trong hư không hắn ám này, một âm ảnh khổng lồ từ từ đứng dậy, rồi hóa thành một ộ xương lớn, quang hoa ngũ sắc kim mộc thủy hỏa thổ trên cốt giá cùng sáng lên, xếp thành một vòng tròn xoắn ốc. Sương mù đen không ngừng tỏa ra, trông bộ xương không khác gì tà thần địa ngục.
Ngũ địch cốt hoàng là một pháp khí mạnh của Thánh vu giáo, thường chỉ có chưởng giáo và đại trưởng lão mới có thể luyện chế. Tự cổ chí kim, cũng mới chỉ có hai mươi cái. Cốt lõi của nó đều là tâm tạng của viêm ma quân vương thượng cổ thời đế Thang.
Cỗ Ngũ địch cốt hoàng này tế luyện lên một bước, trong Cận Cổ Thời Đại có ghi chép, mạnh nhất là Diêm ma thiên tử. Phương Vân khi mới có được, vẫn chỉ là hai mươi viên đại Lực bạch cốt mà lớn, thuộc về hình thái ban đầu.
Từ Đại lực bạch cốt ma đến Ngũ địch cốt hoàng, cả phương pháp luyện chế, đều có ghi chi tiết ở trong hai mươi viên Bạch cốt chu, Thánh ma giáo dường như không sợ người ngoại giáo luyện chế Ngũ địch cốt hoàng không bằng.
Chỉ là, Phương Vân trước đó rất lâu, đã luyện chế thành Ngũ địch cốt hoàng, còn Diêm Ma thiên tử cao hơn thì chưa có ý định. Phương Vân từng dùng mọi cách thăm dò cách luyện chế Diêm ma thiên tử, nhưng cách luyện chế tuyệt đỉnh này dường như chưa từng được truyền ra ngoài.
Thánh ma giáo không chế nghiêm ngặt mật pháp liên quan đến bí mật lớn nhất của tông môn, đừng nói là cách luyện chế, mà những tin tức liên quan đến Diêm ma thiên tử cũng chưa từng được truyền ra, chỉ vỏn vẹn bốn chữ Diêm ma thiên tử.
Hơn nữa, Phương Vân cảm thấy, Ngũ địch cốt hoàng giống như một lỗ đen có tiềm lực nâng cao đến vô cùng, đến nay vẫn chưa rõ hình thái cuối cùng của nó. Nhưng, vì thiếu tài liệu và đầu mối, Phương Vân cũng chẳng có cách này để nâng nó đến cảnh giới cao hơn.
Ngũ địch cốt hoàng trong hình thái hàng trăm trượng, sự bào mòn đến từ vực sâu bi thương lập tức nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa không biết có phải là ảo giác không, Phương Vân lại cảm thấy nhờ Ngũ địch cốt hoàng, mình và vực sâu bi thương này chợt có mối liên hệ gì đó.
Một nguyên tố hắc ám đầy chết chóc không ngừng tràn vào Ngũ địch cốt hoàng.
"Quả nhiên, Ngũ địch cốt hoàng ở trong môi trường này không khác gì cá gặp nước!" Phương Vân mừng rơn.
Ngũ địch cốt hoàng sau khi hắn bước chân vào Thiên xung cảnh giới, được coi là pháp khí quan thông thiên địa huyền quan, kí gởi trong người Phương Vân. Pháp khí này có uy lực lớn, nhưng chưa đạt đến hình thái cuối cùng.
Hơn nữa, trên người Phương Vân còn có Vô câu đế cung và Thiên địa vạn hóa chung, còn Ngũ địch cốt hoàng này chưa có nhiều đất phát huy uy lực. Nhưng hiện nay, trong vực sâu này, Ngũ địch cốt hoàng lại phát huy được hết uy lực của mình.
"Vô thường vi phong, phong quyển vân động, nhiếp!" Phương Vân vận pháp quyết, bốn nguyên tố địa hỏ thủy kim trên bộ xương đều được chuyển hóa thành sức gió thuần túy, chỉ nghe tiếng ầm ầm, một phong diệm xung lên từ bộ xương.
Mối quan hệ ban đầu hơi mỏng manh, ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, một nguyên tố gió hắc ám mãnh mẽ không ngừng hòa vào trong Ngũ địch cốt hoàng.
Một cảm giác dung hợp tràn đến, Phương Vân cảm thấy có một sức mạnh có cùng thuộc tính với phong bão Hắc Ám đang không ngừng tràn vào cơ thể bộ xương. Chân khí không những không hao tổn, mà lại được bổ sung thêm.
"Ha ha, sau ki Ngũ địch cốt hoàng thành hình, quả nhiên đối với mỗi sức mạnh ngũ hành đều có khả năng hấp thu mạnh!"
Phương Vân cười lớn, người lắc lư, cũng thi triển thần thông Đại tiểu như ý, cao lên hàng trăm trượng, dung hợp với Ngũ địch cốt hoàng.
"Đi thôi!" Phương Vân cười lớn, hóa thân cốt hoàng cao hàng trăm trượng lập tức bước đi, đi thẳng vào trong phong bão hắc ám. Những nơi bộ xương đi qua, phong bão đều bị vỡ nứt ra, các nguyên tố trong đó được bộ xương hấp thu vào, hóa thành kết tinh phong thạch hắc ám, thay thế kết tinh cương phong ban đầu.
Chỉ riêng về uy lực, những nguyên tố dung hợp với vực sâu như hắc ám, hỗn loạn, chết chóc, hiển nhiên mạnh hơn nhiên những nguyên tố gió mà Phương Vân hấp thu từ Cửu thiên cương phong.
Những trận phong bão không ngừng bị Phương Vân đánh vỡ, sức mạn cuồng bạo trong đó bị Ngũ địch cốt hoàng hấp thu. Sức mạnh mới này khiến cho xương khớp của bộ xương liền mạch hơn, chắc chắn hơn.
Có sự giúp đỡ của Ngũ địch cốt hoàng, không trận phong bão nào cản được Phương Vân, hắn đi nhanh hơn hẳn, càng đi sâu vào trong vực.
Khi Phương Vân vượt qua được lớp phong bão thì vài khúc xương trắng ởn xuất hiện, bay lơ lửng trong không trung, giống như béo trên nước.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, thế nhưng khi Phương Vân dùng bộ xương đi vào trong phong bão thì lại có thay đổi khác thương. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
"Đây là... Lại có người dám vào vực sâu bi thương sao, muốn tự tìm cái chết chắc!"
Một ý niệm mong manh biến thành một gợn sóng mỏng xuất hiện trong bóng đêm. Chớp mắt, chỉ thấy những mảnh xương khô trong bóng đêm đột nhiên bị một sức mạnh vô hình kéo lại gần nhau.
Các mảnh xương ghép vào nhau thành một bộ xương hoàn chỉnh.
Bộ xương đó đứng dậy, hai hốc mắt phát sáng, hai quang mang màu đỏ au sáng lên, trông vô cùng kì dị.
"Bao nhiêu lâu rồi mới có người không biết sống chết xông vào đây!"
Bộ xương đó lắc đầu, năm ngón tay duỗi ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu to, sâu thẳm trong bóng đêm, một tia chớp thoáng hiện, rơi vào tay hắn. Đây là một khoát kiếm màu đen kiểu dáng khá cổ, thân kiếm có hai mặt, đều nạm bảo thạch màu đỏ lự.
Thanh kiếm rơi vào tay bộ xương, lập tức rung lên, phát ra âm thanh như nghìn vạn linh hồn ai oán, đồng thời bảo thạch hai mặt thân kiếm sáng lên, một hỏa diệm tràn ra.
Bộ xương đứng dậy, không chút chần chừ xoay lại đâm kiếm về phía Phương Vân, động tác dứt khoát, không có động tác nào thừa.
Bộ xương mang kiếm bước lên ba bước, máu, thịt, gân, với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường mọc ra từ bề mặt bộ xương, Bước đến bước thứ tư thì mái tóc trắng xuất hiện.
Bộ xương trắng di chân, một tiếng nổ vang lên, mang theo sát khí, hóa thành một tia chớp biến mất trong hư không.