Thời đại thượng cổ kéo dài, từ thời Ngũ đế thống trị đến cuối kì tông phái thịnh thế, thời gian đó còn dài hơn cả thời trung cổ và cận cổ cộng lại.
Phương Vân gần như có thể phán đoán, những võ giả này dù có cùng thời đại cũng không cùng lúc bước vào đây, kẻ trước người sau cách nhau hàng vạn năm cũng là chuyện bình thường. Có thể vào được đến đây, hiển nhiên là kì tài kinh thế, chỉ tiếc là, cuối cùng cũng phải bỏ xác nơi này.
“Có thể khiến cho nhiều võ giả kéo vào đây, ắt phải có kinh thế chi bảo gì đó! Chỉ không biết có phải là đã bị người khác lấy đi rồi không!”
Nhiều võ giả như vậy vào vực sâu bi thương, chắc chắn không phải vì mạo hiểm thông thường. Đối với võ giả, chỉ có thứ nâng được tu vi võ đạo của mình mới có thể khiến họ điên rồ như vậy. Pháp khí, tuyệt thế công pháp, thiện địa dị bảo… Đây đều là những thứ có thể khiến võ giả điên cuồng.
“Vực sâu bi thương này, chắc là từng xuất hiện một bảo vật quý giá!”
Phương Vân trầm ngâm suy tư, võ giả thần thông cảnh giới, phàm vật bình thường chắc không lọt mắt, thứ mà lọt vào mắt xanh của họ tuyệt đối không phải là phàm vật, chỉ là, muốn có được bảo vật, hiển nhiên cái giá phải trả là rất lớn.
Cốt hải mênh mông u tịch, những gì đập vào mắt là vô cùng vô tận, đến Phương Vân cũng không thể đếm hết được, nơi đây rốt cuộc chôn vùi bao nhiêu võ giả.
“Lộc cộc! lộc cộc!”
Phương Vân bước vào hư không, từ từ mà đi. Ý chí và ý niềm phức tạp xen lẫn nhau, ùa tới từ các ngóc ngách không gian. Phương Vân đã đóng lục thức lại, nhưng lúc này, tiếng của vô số oan linh lại ùa vào não hắn.
Lần này, bi thương rõ hình hơn, đó căn bản không phải là bi thương bình thường, mà là sự phẫn nộ, bất cam, giãy giụa, gào thét, thậm chí là sợ hãi của vô số cường giả trước khi chết. Nỗi bi thương này ngấm vào cốt hải, âm thanh này càng ngày càng mạnh lên, hàng nghìn hàng vạn ý chỉ vụn vỡ cũng càng lúc càng mạnh lên.
Phương Vân dần dần cảm thấy mình dường như đã bước vào vùng biển lạnh giá, dù hắn đã bước vào cảnh giới thủy hỏa bất xâm, nhưng vẫn không tài nào ngăn được khí tức âm lạnh này.
Trong lòng Phương Vân rõ, cảm giác lạnh lẽo này không phải vì nhiệt độ, mà vì ý chí và thần thông của những cường giả phát ra trước khi chết. Ý niệm giống như gào hét này tác động đến não, không thể nào ngăn lại được!
“Nơi này, đâu đâu cũng âm lạnh, hắc ám. Khí tức chí cương chí dương, đâu đâu cũng chịu áp chế, không thích hợp hành sự nơi này!”
Phương Vân thay đổi suy nghĩ thật nhanh, sử dụng tâm niệm, đan điền trong cơ thể lập tức vận khởi Vạn hóa phù triện, chân khí cuồn cuộn dưới tác dùng của mảnh phù triện này mà chuyển hóa thành chân khí Vạn cổ tà đế.
Quang ảnh phía sau Phương Vân giao thoa, một tà ảnh khổng lồ sừng sững hiện ra, còn khí tức bản thân Phương Vân thì cũng thay đổi 180 độ. Khí tức nghiêm nghị khoáng đạt trong chốc lát biến thành âm u lạnh lẽo tà ám. Từng đạo thanh mang âm lạnh giống như chớp giật, hiện ra sự quỷ dị và tà ác khó tả.
Tà vân cuồn cuộn mang theo những tia chớp xuất hiện dưới chân Phương Vân. Phương Vân lúc này trông giống như một tà đạo đế vương vừa thức tỉnh, từ hắc ám quốc độ bước ra nhân gian.
Vạn cổ tà đế quân lâm thuật này của Phương Vân quả nhiên khiến cảm giác bài xích đến từ hư không biến mất, thay vào đó là cảm giác dung hợp. Âm thanh gào hét chói tai lúc này chỉ còn lại âm thanh nghe du dương vô cùng, giống như những thần tử đang chào đón đến vương của mình.
“Hay cho một thi sơn hải cốt! Nhưng đúng là nơi tốt nhất cho ta luyện Vạn cổ tà đế quân lâm thuật!”
Phương Vân cảm nhận được sự thay đổi này, tâm thần nhất thời chấn động, trong ma vực vô lượng, hắn tuy hấp thu hàng vạn vạn oan linh, nhưng đều là những sinh linh bình thường, là những sĩ binh của các vương triều. Loại sinh linh này chính là võ giả cấp thấp nhất! Tuy số lượng lớn, nhưng thực tế thì chất lượng chẳng được là bao!
Thế mà, lúc này đâu, xuất hiện trước mắt Phương Vân là một biển mênh mông thi thể xương cốt của những cường giả. Ý chí tinh thần mà những bá chủ võ đạo này phát ra trước khi chết, đối với Vạn cổ tà đến quân lâm thuật chuyên hấp thu oan linh, ona khí, tử khí, tà khí này mà nói thì đúng là thánh địa.
Nhiều cường giả như vậy, nếu họ còn sống, người người xuất chiên, dù chỉ nhẹ nhàng thôi cùng đủ khiến Phương Vân biến thành trăm mảnh, chứ đúng nói là oán khí của họ sau khi chết!
Khí tức nơi này so với những gì Phương Vân cảm nhận được nơi phong bão hắc ám, phong chi uông dương mạnh gấp chục lần. Nơi bờ vực, Phương Vân mới chỉ cảm thấy hàng nghìn hàng vạn tiếng gào, mà tiếng gào đó không thể hấp thu được.
Chỉ có đến đây, Phương Vân mới có thể hấp thu các loại tử khí, oan khí nơi này, lúc này mới là quốc độ tử vong, là thành địa tu luyện Vạn cổ tà đế quân lâm thuật.
“Bình!” Phương Vân lắc mình, đột nhiên, xương xốt toàn thân kêu lên, cơ thể cao tám thước chợt cao lên.
Mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng … cơ thể Phương Vân chốc lạt đã trương lên hơn tám nghìn trượng mới dừng lại, cơ thể khổng lồ giống như cự nhân đi lại trong mảng hư không này.
“Thức tỉnh đi! Tà đế quốc độ!”
Mắt Phương Vân lóe lên, từng tia chớp tím gãy khúc đồng thời phóng ra, cơ thể khổng lồ của Phương Vân chợt bước lên, nặng nề đặt lên hư không, đồng thời hắn chìa tay phải ra, năm ngón tay nắm lại, trong quyền tâm, một vòng điện quang nhấp nháy.
Quốc độ này, bạch cốt mang mang, tà linh đông nghịt, ở trung tâm quốc độ, giống như hư ảnh Vạn cổ đế quân, cảnh tưởng trước mắt có bảy tám phần tương tự!
Bước chân Phương Vân cùng với điện quang trong tay hắn nặng nề giáng xuống, thạch phá thiên kích, quốc độ mờ mờ trong điện quang đó chỉ chốc lát đã trương tới hơn tám nghìn trượng, bao lấy cơ thể tà đế của Phương Vân bên trong. Hư ảnh tà đế trong quang ảnh nhanh chóng dung hợp với Phương Vân, đòng thời mở ra đến gấp mấy lần!
Cả hư không hắc ám chỉ một đòn của Phương Vân mà rung chuyển, những bộ xương va mạnh vào nhau tạo thành những âm thanh ghê rợn.
Nếu có thể nhìn từ trên cao, thì phía rìa cốt hải này, có một đạo điện quang khác đang lập lòe, phía rìa không ngừng bắn ra lôi vân.
Từ đế quốc độ giống như một con quái vật đói khát lâu ngày, lúc này giải phóng nhiều ham muốn bị cầm cố, bạch cốt oan linh không ngừng trùng hợp trùng điệp.
Chân khí chảy trong toàn thân Phương Vân, không ngừng đẩy Tà đế quốc độ với chí cực. Tà đế quốc độ này, vốn là một hư ảnh, là hóa thân uy nghiêm của Vạn cổ tà đến, nhưng nay lại có được năng lượng thực.
Cốt hải vô cùng bị nuốt vào trong Tà đế quốc độ, đến những oán khí cũng vị nuốt trọn, từng oan linh bạch cốt, võ tướng bạch cốt sinh ra trong Tà đế quốc độ của Phương Vân.
Nếu nói Vạn cổ từ đế quân lâm thuật của Phương Vân trong ma vực vô lượng đã hấp thu được hàng tỷ vạn oan linh phổ thông thì nay, hoàn thành quá trình tiểu thành đến đại thành, cái mà Phương Vân làm bây giờ là đi từ đại thành đến đại viên mãn!
Ở nơi sâu thẳm của vực sâu bi thương này, Vạn cổ tà đế quân lâm thuật sáng lập thời thượng cổ lần đầu tiên có cơ hội đại thành.
Trong tà đế quốc độ của Phương Vân, có một biến hóa lớn, tà khí cuồn cuộn xung thiên, dưới chân tà đế hóa thành của Phương Vân, một lục địa hắc ám hình thành, trong tiếng nổ ầm ầm, phát triển với tốc độ chóng mặt.
Từ đế quốc độ của Phương Vân mở rộng ra chừng nào, trên lục địa mới sản sinh có một đại điện hắc ám nguy nga hình thành, từng phong bão năng lượng hắc ám mạnh mẽ xoay quanh đại điện đó.
Những tiếng kêu khóc đinh tai như tiếng sấm phát ra từ đại điện, mỗi tiếng khóc đều có tiếng sấm đi kèm, đồng thời phái có một tồn tại mới sinh ra trong đại điện này.
Trong chớp mắt, từng đạo hắc ảnh phóng ra từ trong đại diện, những hắc ảnh này đều có khí tức dồi dào, kém nhất cũng phải ngang cường giả thất phẩm.
Vô số hắc ảnh bắn ra như pháo đạn, bao quanh Phương Vân, giống như thần từ xoay quanh đế vương của mình!
Sự thay đổi này chưa dừng lại, trong đại điện nguy nga, một số đại điện nguy nga hơn, đang được dựng nê, từng phong bão năng lượng kinh thiên động địa đang tràn vào những đại điện đó.
Đây là những sinh mệnh lớn mạnh hơn, dù chưa thành hình, nhưng khí tức tỏa ra đã có thể đạt thần thông cảnh giới rồi, thậm chí đến Phương Vân cũng kinh ngạc!