Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc dù Địa Biến Pháp rất cường đại, nhưng khi thi triển nhiều lần thì địa khí sẽ thấm sâu vào người ngươi, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc ngươi thi triển Thiên Tượng Pháp, hơn nữa còn ánh hưởng tới cả tiến triển võ đạo. Giọt tinh huyết Giác Thụy này có thể giúp ngươi hóa giải trọc khí trong cơ thể, đồng thời tinh thuần nội lực.., cầm đi!”

Thập Tam hoàng tử thản nhiên nói. Những hung thú đứng sau hạng thứ mười sáu trong bảng hung thú địa sát hầu hết trọc khi đều rất nặng giống như Phỉ có thể phát tán ra ôn dịch vậy. Mặc dù Địa Biến Pháp rất cường đại, nhưng cho tới bây giờ vẫn rất ít võ giả sử dụng chính là bởi vì vậy.

Giác Thụy có thể chuyển trọc khí thành lương khí, thụy khí cho nên nếu như Phương Vân thu được tinh huyết Giác Thụy thì không những có thể lợi dụng nó để tinh lọc trọc khí trong cơ thể mà còn có thể dùng nó để tinh thuần nội lực trong cơ thể. Quả thực là làm ít mà hưởng nhiêu!

Lời Thập Tam hoàng tử vừa nói ra lập tức khiến cho thần sắc những người có mặt ở đây trở nên phức tạp. Làm như vậy rõ ràng Thập Tam hoàng tử muốn nâng đỡ, lôi kéo Phương Vân.

“Đa tạ điện hạ!”

Phương Vân cảm tạ rất đường hoàng, hoàn toàn không hề có vẻ xấu hổ. Động tác tiếp nhận cũng rất dứt khoát, không có chút do dự.

Mục đích mà Phương Vân bỏ văn học võ chính là vì muốn thay đối số phận sao gia diệt tộc ở kiếp trước. Phu Tử từng nói rằng đây chỉ là những thứ thôi diễn mà chưa phát sinh trong tương lai nhưng Phu Tử cũng từng nói, cá không hóa rồng thì cuối cùng sẽ rơi xuống ghềnh.

Cá muốn hóa rồng, cần phải có lực lượng. Phương Vân hắn muốn nghịch thiên sửa mệnh, thay đối số phận gia tộc, cũng cẩn phải có lực lượng. Chỉ cần có cơ hội tăng cường lực lượng, Phương Vân tuyệt sẽ không cự tuyệt. Bất kể là giữ gìn tiết thái hay phong cách gì đó, theo cách nghĩ của hắn, đều là ngu xuẩn, không chỉ tự tìm tử lộ cho mình mà còn hại đến cả người nhà!

Lực lượng, quyền thế của Thập Tam hoàng tử đối với Phương Vân mà nói. Đều là thứ cần thiết, hoặc ít nhất thì hiện nay cần phải có.

“Ừ” Thấy Phương Vân nhận tinh huyết Giác Thụy. Thập Tam hoàng tử thỏa mãn gật đầu. “Trước ngươi cứ điều dưỡng đi rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.”

Chứng nhân nghe vậy liền trầm mặc. Chỉ vì một mình Phương Vân dừng lại ở đây, sự coi trọng của hoàng tử với Phương Vân không cần nói cũng biết.

Phương gia trong quân có quyền lực to lớn, hiện tại trong hoàng cung lại được tâm phúc của Nhân Hoàng là Thập Tam hoàng tử chiếu ứng, mai sau giàu sang phú quý khó bề tả hết.

Phương gia võ có Tứ Phương Hầu Phương Dận thâm bất khả trắc, văn có Phương Vân được tam công ưu ái, trí tuệ mưu lược đủ để buộc tội vũ hầu. Hơn nữa còn một Phương Lâm tiền đồ bất khả hạn lượng. Ba cha con Phương gia đã lộ ra vẻ xuất chúng, nếu như toàn lực phù tá Thập Tam hoàng tử, thì sợ rặng thái tử Lưu Tú và Dương Hoằng đều không thể chống lại nổi. Người được Nhân Hoàng tuyển chọn sợ rằng sẽ đổi thành người khác.

Mắt Dịch Thiên Hầu lấp lánh, không ngừng suy nghĩ. Muốn làm được vương hầu của triều đình, tay thống suất binh mã một phương ra trận giết địch, không chỉ cần có vũ lực mà còn cần đến cả trí tuệ mưu lược. Sách của binh gia, sử gia nhất định phải đọc.

Dịch Thiên Hầu có thói quen bút ký sau khi đọc sử. Trên bút ký của ông ta có viết mấy câu như thế này: “Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây, phong thủy thay nhau chuyên, hoàng đế thay phiên làm!” Những lời này Dịch Thiên hầu đọc được trên dã sử. Khi viết lên cảm thấy rất tâm đắc.

Triều Đại Chu có hơn một trăm vương hầu. Trong đó bình dân hầu chiếm đại đa số, số lượng nhiêu như vậy đương nhiên khiến cho các quý tộc hầu của Đại Chu bất mãn. Sau nữa là bất an sợ rằng khi càng về sau quý tộc hầu càng yếu đi. Có điều loại chuyện này không có cách nào thay đổi. Giống như triều đại phải thay đổi cho dù không muốn thì cũng phái trải qua. Triều đại, hoàng đế còn bị thay thế, huống hồ chỉ là một ít quý tộc hầu. Mâu thuẫn và tranh chấp giữa quý tộc hầu và bình dân hầu tại triều Đại Chu sớm muộn cũng sẽ nổ ra. Chỉ là loại mâu thuẫn này phải trải qua thời gian đủ dài, gay gắt đến một mức nhất định mới nổ ra được. Nhưng hiện tại bởi vì chuyện Tứ Phương Hầu bị tẩy chay, không được sắc phong quý tộc mà trở nên gay gắt hơn rất nhiều.

Dịch Thiên Hầu cũng là bình dân hầu. Chuyện này có quan hệ đến lợi ích bản thân ông ta, cho nên sâu trong lòng, Dịch Thiên Hầu đương nhiên hi vọng bình dân hầu nhất mạch có thể chiếm ưu thế.

Chỉ cần Thập Tam hoàng tử đăng cơ, Phương gia được sủng ái. Phương Dận được sắc phong quý tộc Đại Chu. Thì như vậy những bình dân hầu khác sau này dựa vào đó cũng sẽ được phong lên thành quý tộc. Tước vị như thế sẽ khiến cho hậu đại no cơm ấm cật, dù thế nào cũng phải làm cho được.

Dịch Thiên Hầu nhìn Phương Vân, trong lòng âm thầm suy tính.

“Bình dân hầu của Đại Chu trước khi Tứ Phương Hầu hiển lộ thực lực chân chính, trước khi hai con trai Phương gia hiên lộ tài năng, lực ảnh hướng lớn nhất không thể nghi ngờ là Văn Khúc Hâu. Đáng tiếc nhà này đã tuyệt nguyên, vô ý bị cuốn vào vòng tranh chấp.”

“Đến lúc này nhất mạch bình dân hầu, lực ảnh hưởng lớn nhất không thể nghi nhờ chính là Phương gia. Phương Dận quá mức ẩn nhẫn, mọi người không biết quá nhiều về hắn. Nhưng Phương Vân này thì không như vậy. Sau này chỉ cần hắn được phong hầu, lại bằng vào quan hệ giữa hắn và hoàng tử, lại được Phương Dận chống lưng, thì toàn bộ bình dân hầu của Đại Chu ít nhất cũng có một nửa đứng sau lưng hắn.”

Dịch Thiên Hầu lại nhìn Phương Vân, âm thầm cảm khái.

Triều Đại Chu đã có lịch sử hơn ngàn năm, không biết có bao nhiêu bình dân hầu được sắc phong. Nhưng tiếc thay tước vị này không tồn tại mãi với thời gian, không biết đã có bao nhiêu bình dân hầu chìm vào lịch sử. Ngay cả danh hiệu của họ ra sao, cũng chăng mấy ai nhớ được. Hiện tại rốt cục mới có một người sở hữu năng lực gắng kết các thế lực binh dân hầu, tụ lại thành một khối. Dịch Thiên Hầu không hề muốn mình sẽ là một thành viên bị chìm vào trong dòng lịch sử.

Phương Vân không biết Dịch Thiên Hầu suy nghĩ nhiều đến vậy. Mà thực ra, người quan tâm đến Phương Vân trong triều Đại Chu không chỉ có mình Dịch Thiên Hầu.

Sau khi nuốt vào Cửu Long Đại Hoàn Đan, Phương Vân lại điều tức thêm một hồi thì cảm thấy đã khôi phục gần như hoàn toàn.

Lại nói thêm về tinh huyết Giác Thụy. Trong bảy mươi hai hung thú địa sát, Giác Thụy là một trường hợp đặc biệt. Tinh huyết của nó dễ dàng luyện hóa nhất. Uy lực của Địa Biến Pháp cùng với hung thú tương quan, nhưng phân nhiều là liên quan đến giới hạn năng lực của bản thân võ giả hơn là hung thú.

Tinh huyết Giác Thụy, không mạnh mẽ như Hóa Xà. Mà vị cường giả Thiên Tượng Cánh kia sau khi nuốt vào tinh huyết Hóa Xà cũng mới chỉ tiếp cận Thiên Trùng Cảnh. Phương Vân biết rõ rằng, cho dù mình luyện hóa được tinh huyết Giác Thụy, tối đa cũng chỉ tăng thêm một hai trăm phi long lực, đạt đến cấp thấp nhất của Thiên Trùng Cảnh. Có điều, mặc dù có lực lượng Thiên Trùng, nhưng lại không có được cảnh giới. Đụng phải cường giả Thiên Trùng Cảnh, vẫn sẽ không phải là đối thủ của họ bởi vì cường giả Thiên Trùng Cảnh có thể cảm ngộ và thao túng được quy tắc thiên địa.

“Thập Tam hoàng tử, chúng ta xuất phát đi!” Phương Vân đứng lên nói.

“Cái này không cần vội!” Thập Tam hoàng tử khoác tay nói: “Đợi được mười ngày thì chờ thêm một lát cũng không sao. Hơn nữa Hóa Xà này là đệ tử của Huyển Nữ Cung thượng cổ. Trên người nàng ta tất nhiên có bảo vật của HuyênNữ Cung. Bây giờ cứ đi tìm động quật của nàng ta rồi đi cũng chưa muộn.”

“Dạ”Chứng nhân ứng tiếng nói.

Tiếp đó ở phía dưới ngọn núi mà Hóa Xà xuất hiện, chứng nhân phát hiện ra một động quật thật lớn. Động quật này âm u, khiến người ta cảm giác cực kỳ hắc ám.

Không lâu sau khi vào trong động, chứng nhân liền nhìn thấy mấy bộ hài cốt ngã hai bên động quật. Trên xương cốt từng đốm đen lấm tấm xuất hiện. Hiển nhiên là đã chết rất lâu trước đây.

Lại đi sâu vào một đoạn nữa thì thấy trên vách động chi chít những dòng công quyết nhỏ. Vì thời gian quá dài, chữ đã hơi mờ. Nếu không phải người khắc chữ dùng công pháp đặc biệt, sợ rằng những chữ này đã sớm không thể nhìn được nữa.

.

“Đáng tiếc không trọn vẹn, không thể luyện được!”

Y Hầu nhìn những dòng chữ trên vách động, có phần tiếc hận nói. Theo cách nghĩ của nàng, những công pháp như thế này đều thâm ảo, uy lực không tầm thường. Nếu công pháp không trọn vẹn, một khi không cẩn thận cố tình tu luyện sẽ bị tâu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.

Thân thể Hóa Xà rất dài, cho nên động quật của nó cũng rất sâu, hơn nữa vì thân là rắn cho nên động quật cũng hơi ẩm ướt. Có điều ở nơi sâu nhất bên trong động, chứng nhân lại phát hiện ra một thạch thất khô ráo. Trên đinh thạch thất gắn hai hạt châu cực lớn tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Một viên là dạ mình châu còn một viên là Tị Trần Châu. Động quật được sạch sẽ khô ráo như vậy áng chừng chính là nhờ hai viên châu này.

“Không ngờ nơi này lại có Tị Trần Châu. Thứ này hiện nay rất hiếm!” Một gã vương hầu mờ miệng.

Trong phủ đệ vương hầu, nếu được gắn một viên Tị Trần Cháu thì không những có thể tránh bụi bặm, sạch sẽ hơn nữa còn giúp phủ đệ khôi phục đại khí trang nghiêm. Nhưng hiện tại rất ít khi gặp được, hầu hết chỉ thấy được trong các động phủ bí ẩn.

“Đối vào sào huyệt của mình, rắn rất ghét ánh sáng. Hóa Xà tuy rằng là hung thú, nhưng chút tập tính ấy rắn là vẫn như vậy. Thế nhưng viên dạ mình châu lại không bị hủy đi, chứng tỏ rằng thạch thất này rất trọng yếu đối với nó, thậm chí mất đi thần trí rồi, nó vẫn không muốn hủy diệt thạch thất này.”

Phương Vân liếc mắt nhìn hai viên châu ở trong thạch thất, thản nhiên nói. Chứng nhân nghe vậy thì chợt có cảm giác như hiểu ra điều gì đó. Khi bọn họ tiến vào đây cho dù nhìn thấy dạ mình châu nhưng chỉ chú ý tới tị trần châu vì nó quy hiếm, không ai nghĩ ngợi nhiều như thế.

“Thật xấu hổ, mặc dù tuổi tác chúng ta hơn hắn, nhưng ở phương diện quan sát và tinh tế lại kém hắn không phải chỉ một hai bậc.”

Phương Vân chỉ nói mấy câu theo thói quen, nhưng lại khiến cho mấy vị hầu gia cảm thấy xấu hổ không thôi.

“Tìm thấy rồi. Chỗ này có một hộp vuông!” Doãn Vi Lương vui vẻ kêu lên. Từ phía dưới cái bàn đá duy nhất trong thạch thất, nàng lôi ra một cái hộp vuông bằng đồng. Là truyền nhân đạo thống của một “Tầm Bảo Tông” thượng cổ, đương nhiên chút bán lĩnh này không tính là gì đối với nàng.

Phương Vân cũng không quá lưu ý, chỉ nghe tên Huyền Nữ Cung thì đoán rằng tông phái này chỉ có nữ, mà những gì thích hợp cho nữ giới thì đương nhiên hắn không có duyên sở hữu.

Phương Vân vào đến đây vốn dĩ không có chủ ý gì với bảo vật, ánh mắt hắn bị một vệt sáng và chữ trên vách động hấp dẫn.

“Thí luyện của sư tôn đã kết thúc, sao ngươi còn chưa đến đón ta?”

Đọc được câu này. Phương Vân cảm thấy lòng mình mạnh mẽ rung động.

“Đã ước định thời gian rời đi một tháng, vì sao còn chưa có động tĩnh gì?”

“Mười tháng rồi, sư tôn rốt cục phát sinh, ra chuyện gì, vì sao đệ tử của các tông phái khác cũng không thể rời khỏi đây? rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?..”

. Lẽ nào có người đánh Huyển Nữ Cung?”

P/s: ở chương trước tông phái của Hỏa Xà được ghi là Huyền Thủy Cung, nghe chừng cũng có lv vì khả năng thao túng nước, nhưng từ chương này lại là Huyển Nữ Cung, ý rằng đây là tông phái dành cho nữ. Nữ cũng có nghĩa khác là chữ sao Nữ trong Thập Nhị Bát Tú.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK