Quái vật nhân hình trước mặt, tuy trông thể hình lớn, nhưng khí tức trên người không hề thay đổi, đến gương mặt cũng không thay đổi. Khi Phương Vân vừa bắt đầu vào đây đã nhận ra đây là người bảo vệ vực sâu bi thương, chính là người đàn ông tóc trắng đã cản hắn ngoài Phong chi uông dương!
Dù có hóa thành nhân hình, nhưng thủ hộ giả của vực sâu bi thương vẫn lộ ra sự khác biệt với con người. Lời nói thường phân biệt mình với con người: “Ta có phải tự đâm đầu vào chỗ chết hay không, tạm thời vẫn chưa chắc. Nhưng, tự thân ngươi còn khó giữ, thì lại chắc chắn! Đợi ngươi sống sót thì hãy bàn xem ai sống ai chết!” Thần sắc Phương Vân điềm nhiên, nhìn vào trong lôi trường và mỉm cười. Hắn cũng nhìn ra, quái vật cao hơn sáu trượng này chắc chắn không thoát được. Đừng nói người khác, chỉ riêng chưa có Sát Liêu tông chủ và Đao thần thượng cổ thì nó đã không thể đối phó được rồi.
“Đừng có lôi thôi với loại súc sinh này. Tầng không gian tiếp theo của vực sâu bi thương chính là phong ấn trong cơ thể nó. Phải giết nó mới tìm được chỗ vào. Mọi người đừng trốn tránh nữa, ra tay giết nó đi, đừng có dài dòng nữa!”
Bên cạnh chợt có người nói, thần sắc tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Giết ta? Hừ! Ta có chết cũng phải kéo các người đi lót đường!” Thủ hộ giả của vực sâu bi thương có gương mặt tàn nhẫn, hắn nhìn một lượt xung quanh, dường như chợt hạ quyết tâm, vừa mở miệng đã gào lên sang sảng.
“Gừ!” Trong tiếng gầm gừ, đại sinh vật cao hơn sáu trượng này chợt phát ra tiếng kêu cắc cắc, đổ sụp xuống mọi người. Gương mặt người ban đầu lập tức vỡ ra như tấm kính, trông rất đáng sợ. Một hỏa diệm màu đen phun ra từ các khớp của nó. Nhưng nó lại chưa chết!
“Không ai có thể ung dung đi lại ở đây, các ngươi sẽ phải trả giá!” Giọng của thủ hộ giả vực sâu chợt trở nên khàn đặc khác thường, toát lên sự tà ác vô cùng, những ngọn lửa phừng phừng trên cơ thể hắn. Cơ thể hắn giống như bị thiêu rụi chuẩn bị sụp xuống, cơ thể cao sáu trượng bỗng chốc sụp xuống như bùn cát, mây đen cuồn cuộn tản ra từ dưới người hắn, một khí tức lớn chết chóc hủy diệt chợt lan ra.
“U u u!” Hư không rung chuyển, một lỗ đen lớn xuất hiện dưới người hắn, lỗ đen giống như thông sang một thế giới khác, toát lên một sự tà ác khó diễn tả. Lúc này, rất nhiều người đều cảm thấy một sự nguy hiểm rất rất lớn!
“Không hay rồi, hung vật này sắp tung ra mật pháp gì rồi! Nhanh ngăn cản nó đi!” Trong Cuồng bạo lôi trường có người hét lên.
“Ha ha ha, muộn rồi!” Giọng của thủ hộ giả vực sâu vang lên tới mọi ngõ ngách trong lôi trường, sang sáng, đáng sợ, giống như một hung thú cuối cùng đã lộ ra diện mạo thật của nó. Những nơi mà cơ thể thủ hộ giả đổ xuống, những ngọn lửa chết chóc phừng lên từ trong lỗ đen trong hư không.
Giây phút này, mọi người đều cảm thấy, một sinh vật rất to lớn, không gian đích thực phía sau lỗ đen, phá ấn xông ra. Hung vật này còn chưa xuất hiện, nhưng uy áp nó tạo ra đã khiến mọi người thấy nghẹ thở tột cùng.
“A a …!” Một ngọn lửa chết chóc phun ra từ sâu trong không gian, ngay trước mắt mọi người là một sinh vật kì dị cao mười mấy trượng, xuất hiện từ thân xác còn lại của thủ hộ giả, bốn chân cử động, từ từ đưa lên. Một ngọn lửa đen ngòm bao lấy quanh người nó, ngọn lửa đó thiêu rụi tất cả, đại diện cho suy bại và tử vong.
Đây là một sinh vật giống chó mà lại không phải là chó, cả người đen ngòm, giống như sắt đen, ẩn chứa sức mạnh có tính bùng phát. Dường như có thể dễ dàng xuyên qua gang thép. Nhưng điều thực sự khiến mọi người chú ý là, sinh vật này có ba cái đầu. Ba cái miệng há to để lộ ra những hàm rắng trắng buốt. Nước dãi chảy ra ròng ròng, rơi xuống hư không, biến thành từng mảng lửa dưới chân nó.
Ầm! Sinh vật này cố ý cử động bộ móng vuốt của mình, cả Cuồng bạo lôi trường chấn động mạnh, giống như có một ngọn Thái sơn muốn đổ sụp trước mặt. Sinh vật này vừa hiện diện, ba cặp mắt sắc lẹm hung ác nhìn ngó xung quanh.
“Đây là cái gì!?” Phương Vân ngạc nhiên, trong cơ thể sinh vật này có năng lượng vô cùng khủng khiếp, nhất cử nhất động đều nặng ngàn cân. Phương Vân đã đọc nhiều sách, nhưng chưa từng thấy loại sinh vật này, nó không phải thần thú thiên cương, cũng không phải địa sát hung thú.
“Đây là … chó địa ngục ba đầu!” Trong đám người có người thất kinh kêu lên, dẫn đến những tiềng xôn xao. Phương Vân nhìn quanh, chỉ thấy những cường giả thượng cổ vốn đang bao vây hung thú này chợt lùi lại, gương mặt lo lắng nghi ngại.
“Hừm?!” Phương Vân chau mày, luận kiến thức, những người nơi đây sinh vào thời thượng cổ,, kiến thức hiển nhiên lớn hơn hắn. Nhưng, loại sinh vật này, đối với Phương Vân vẫn không hề có chút khái niệm nào.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới tai Phương Vân: “Chó địa ngục ba đầu là sinh vật viễn cổ. Thời đó có nhiều sinh vật to lớn, dường như có thể so sánh với ma thần. Chó địa ngục ba đầu chính là loại sinh vật này! Thời thượng cổ, ta từng nhìn thấy sinh vật này trên một thạch bài trong một di tích viễn cổ. Trong truyền thuyết, loại sinh vật này và Minh thần có quan hệ mật thiết!”
Phương Vân thuẫn thanh quan sát, thấy thần sắc Sát Liêu tông chủ vẫn bình thường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong Cuồng bạo lôi trường, không động đậy gì, dường như không phải là hắn nói. Nhưng, Phương Vân rất chắc chắn, người vừa nói là Sát Liêu tông chủ. Là chưởng môn Sát Liêu tông phái hiển hách thời thượng cổ, những gì hắn nói ra đương nhiên có sức nặng.
Sát Liêu tông chủ tuy nói cho Phương Vân lai lịch của con chó địa ngục ba đầu, nhưng lại không thể hiện ra. Phương Vân nhìn hắn, có chút suy tư. Dù Sát Liêu tông chủ Lý Phùng Đạo không thể hiện ra, nhưng Phương Vân cảm nhận được rằng, hắn và Đao thần thượng cổ kia, đã khiến thu hút phần lớn sự tập trung của đối phương, và hai người còn đề phòng lẫn nhau!
“Con người ty tiện, ta nói rồi, các ngươi sẽ phải hối haanj! Hiện chính là lúc các ngươi phải trả giá!” Lời nói nhẹ nhàng cùng thái độ coi thường, thể hiện rõ ràng thân phận của hung thần này. Chính là thủ hộ thú cánh cửa then chốt của vực sâu bi thương, cũng chính là hung vật nhân hình cao hơn sáu trượng trước đó.
Dưới sự thúc ép của các cường giả thượng cổ có thực lực mạnh, hung thú này đã lộ diện mơ hồ bản thể thật của mình. Một luồng hung khí xưa cũ từ thời viễn cổ, cùng thời với Tam hoàng, vô cùng xa xôi, lan tỏa trong hư không …
“Chết đi!” Ba cái đầu của chó địa ngục ba đầu cùng gầm lên, dậm mạnh chân, cả hư không bẹp như một tờ giấy. Sóng lôi đình hỗn loạn vốn không có quy luật trong lôi trường chợt bị một sức mạnh vô hình điều khiển, tụ lại phía cơ thể con chó địa ngục này.
“Không hay rồi!” Gần như là phúc chi tâm linh, thấy cảnh tượng chó ba đầu hấp thu lôi đình viễn cổ, trong đầu Phương Vân lập tức nghĩ đến cảnh tượng Phong bão cự nhân, thao túng của sức mạnh Phong chi uông dương!
“Lùi lại!” Ý niệm này vẫn còn tồn tại trong não, cơ thể Phương Vân đã ra quyết định chọn lựa. Cơ thể đang rõ hình chợt như bị dung hợp, sản sinh ra vô số đường vân mờ, chỉ trong giây lát, Phương Vân lập tức thao túng pháp tắc không gian, thuẫn ra khỏi Cuồng bạo lôi trường!
“A! Cái đồ súc sinh đáng chết này!!”
“Con hung vật này phát điên rồi! Ngăn nó lại, cắt đứt mối liên hệ giữa nó và lôi trường đi!”
“Nhanh lùi lại! Con hung vật này quá mạnh, không đánh lại được đâu!” Lúc này lôi đình của cả lôi trường tụ lại. Trong tiếng cười điên dại và phẫn nộ, tiếng hô thất thánh, tiếng sấm chớp nổ inh tai, tiếng va của các loại chân khí, toàn bộ giao thoa vào nhau, thành một mảng hỗn loạn. Từng quang mang chân khí xung thiên trong tiếng gào giận dữ không dứt.
“Lũ sinh vật ti tiện các ngươi, chết hết đi!”
Con chó địa ngục ba đầu, ba cái đầu của nó gào lên cùng một lúc, giọng nói chồng lên nhau, nghe càng hằn học và thô hơn.
Lôi đình trong lôi trường mạnh hơn thấy rõ. Hư không hơn ba nghìn dặm vặn vẹo đi. Bờ ven hư không, những hỏa diệm màu đen thiêu vòng quanh. Trong hỏa diệm có thể thấp thoáng nhìn thấy những phù triện màu vàng huyền ảo, hiển nhiên là cấm chế do địa ngục khuyển ba đầu lập nên!
“Bình bình bình!” Những thân ảnh bay hất ra cùng với tiếng thét, ngay cách nơi Phương Vân không xa, một thân ảnh nguy nga rời xuống, miệng thổ huyết, công lực đạt tới Địa hồn cảnh giới, từng giọt máu là tinh khí, là thần hồn và nguyên khí. Thổ huyết tức là trọng thương, không giống với những võ giả phổ thông.
Phương Vân đứng ngoài lôi trường, cũng không lấy gì làm vui, nếu không phải từng thấy cảnh tượng phong bão cự nhân thao túng phong chi uông dương thì hắn cũng không thể kịp thời tránh đi.
Tuy nói là dựa vào đống pháp khí đầy mình, dù là ở trong Cuồng bạo lôi trường, có thể không chết, nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương!
Chó địa ngục ba đầu và phong bão cự nhân, những sinh vật này nếu là ở trong lãnh địa của mình thì mạnh khó lường. Nhưng nếu thoát ly thì thực lực giảm mạnh, không đáng sợ như chúng thể hiện!
Đó là lý do vì sao chó địa ngục thấy phong bão cự nhân cũng phải lùi lại! Vì đó không phải lãnh địa của nó!
“Là ngươi!” Đúng lúc này, một cường giả vừa mới bị ném ra khỏi lôi trường, rơi xuống cạnh Phương Vân, hơi chớm tỉnh lại, vừa nhìn thấy Phương Vân thì không khỏi kêu lên, trong lòng đầy sự cảnh giác.
Phương Vân quay sang nhìn, thì ra là mĩ nữ thiên kiều bách mị. Cô ả cùng với đồng bọn trước đó không thoát ra, lúc này vô tình bị rớt xuống cạnh Phương Vân, bị thương không nhẹ, ắt là sợ Phương Vân thừa cơ tấn công báo thù, nên hết sức phòng bị.
Phương Vân chỉ nhìn rồi quay đi, cười nhạt: “Yên tâm, ta không chấp phụ nữ!”
Nói xong thì không thèm nhìn, cứ như là cô ả không tồn tại vậy.