Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hơn nữa, chúng ta cũng không cần giết chết nó, chỉ cần khiến nó bị thương, chảy ra đủ nhiều máu, sau đó tinh luyện tinh huyết là được” Dịch Thiên hầu nói.

Khiến cho Cùng Kỳ bị thương cùng giết chết Cùng Kỳ, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cùng Kỳ dù sao cũng là thần thú, nếu muốn giết nó, người ở đây toàn bộ đều chết, nó cũng chưa chắc đã chết. Nhưng mà muốn cho nó bị thương, điều này thật sự là rất đơn giản.

Y Vi Lương nghe vậy, cũng lộ ra vẻ động tâm. Tinh huyết thần thú, nàng tuy hiện tại còn không dùng được, nhưng cũng không có nghĩa vĩnh viễn không dùng được.

Phương Vân có mang Côn Bằng tinh Huyết, đối với tinh Huyết Cùng Kỳ này cũng không quan tâm. Nhưng mà xem ra trên căn bản là không ngăn cản được mọi người. Lúc này, trừ hắn ra cùng Trấn Điện hầu ra, tất cả mọi người đều rục rịch.

“Nếu quả thật muốn đạt được tinh huyết thần thú cũng không phải không làm được. Nhưng mà Cùng Kỳ thuộc về Thiên Cương thần thú thượng cổ cực kỳ hung ác. Thích ăn người, đối với khí tức trên thân người cực kỳ mẫn cảm. Chúng ta nếu muốn được tinh Huyết thần thú thì dễ đàng, nhưng thoát đi thì sẽ cực kỳ khó khăn, cần phải đem mùi trên người che dấu đi, mà không chỉ là thu liễm khí tức. Mặt khác, loại Thiên Cương thần thú như Cùng Kỳ một khi bị thương, chỉ sợ sẽ trở nên cực kỳ cuồng bạo, mọi người phải cẩn thận” Phương Vân nhắc nhở. Lúc này mọi người hào hứng đang cao, hắn tất nhiên sẽ không làm loại chuyện mất hứng. Hơn nữa, tinh Huyết Cùng Kỳ hắn tuy không dùng được, nhưng đưa cho biểu đệ Tôn Thế Khôn thì vẫn có thể.

Phương Vân thanh âm còn chưa dứt, trong tai chợt nghe một tiếng thét kinh hãi: “Không ổn! Xem kìa!”

Y Vi Lương vẻ mặt khiếp sợ chỉ ra xa xa, Phương Vân nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy ở đường chân trời, lại xuất hiện năm con Cùng Kỳ, thân hình khổng lồ vắt ngang trên không trung, hai cánh sắc bén cực lực mở rộng.

“A!”

Nhìn thấy năm con Cùng Kỳ này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Trung thổ một con Cùng Kỳ cũng không thấy được, trong này vừa xuất hiện đă có sáu con.

Một con Cùng Kỳ, mọi người còn có thể chu toàn nghĩ biện pháp lấy chút máu của nó. Nhưng sáu con Cùng Kỳ, căn bản là không có cách nào đánh lại. Cái này hoàn toàn chính là một hồi săn bắn, hơn nữa thợ săn là Cùng Kỳ.

“Rống”.

Nhưng vào lúc này, Cùng Kỳ đến trước tiên, ở trên không trung ngửi thoáng qua, tựa như cảm giác được khí tức của mọi người. Đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía đại thụ mọi người ẩn thân. Chỉ thấy Cùng Kỳ hung ác này mãnh liệt ngửa đầu gầm rú một tiếng, sau đó cánh tung ra, mang theo một cỗ khí tức mênh mông, thô bạo tận trời, ầm ầm từ không trung lao xuống.

Hầu như là cùng một thời gian, năm con Cùng Kỳ cũng chú ý tới chỗ mọi người ẩn thân, rít gào một tiếng, hăng hái lao xuống.

Một cỗ khủng bố không cách nào nói rõ ngăn chặn trong tim mọi người, mọi người tim đập thình thịch, hô hấp đều muốn đình chỉ, lần lượt trên từng gương mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Sáu con Cùng Kỳ hướng về cùng một chỗ mà săn bắn, có thể thoải mái đem bọn họ xé thành từng mảnh.

“Mau chạy trốn! Tách ra mà chạy” Vào thời khắc mấu chốt, Phương Vân mãnh liệt quát to một tiếng, đem mọi người đang kinh ngạc đến ngây người định thần trở lại. Hầu như là cùng một thời gian mọi người xôn xao thoáng cái thoát ra, dọc theo các phương hướng như điện xẹt bay đi.

Phương Vân lông tóc cũng đựng đứng, toàn thân căng thẳng. Sáu con Cùng Kỳ ngoài thập thiên long chi lực, cho dù hắn biến thân thượng cổ hung thú Phỉ cũng không phải đối thủ!

Cường giả cấp Thiên Tượng, thực lực là từ ngũ thiên long chi lực, đến nhị thập thiên long chi lực. Một số nhỏ cường giả có thể đột phá giới hạn nhị thập thiên long chi lực.

Mà sáu Cùng Kỳ này, đã tương đương với cường giả Thiên Tượng đỉnh cấp. Hơn nữa còn là tiếp cận loại cấp bậc như Dương Hoằng. Hơn nữa thần thú này có các loại thần thông thiên phú, ở một số phương diện, so với võ giả ngang cấp còn cường đại hơn.

Đồng thời khi mấy người như chim thú chạy tứ tán, sáu Cùng Kỳ khổng lồ trên, bầu trời cũng hạ xuống, chia làm sáu đạo, phân biệt truy sát.

“A!”

Sau lưng truyền đến một tiếng rú thảm, hung ác so với thần ma còn muốn sắc bén hơn. Những cái lông đài sáu thước, như mưa từ không trung bắn xuống, Đoan Mộc Trảm Phong trốn tránh không kịp, trực tiếp bị hơn mười sợi lông dài sáu thước đóng đinh trên mặt đất. Trong đó một cây trực tiếp từ huyệt Bách Hội của hắn đóng đinh xuống mặt đất.

Lúc này mỗi người đều phát huy toàn bộ tiềm lực, toàn lực chạy trốn. Ai cũng không có tâm tư quản những người khác.

“Ông!”.

Phương Vân sử xuất Sơn nhạc na di pháp, sau lưng nội lực hóa ra hình ngọn núi ở phương xa, thân hình nhoáng một cái, thoáng qua đă biến mất không thấy.

Bụp! Bụp! Bụp!

Hầu như là trong tích tắc, hơn mười sợi lông sắc bén từ trong không trung bắn xuống, cắm vào nơi mà Phương Ván vừa đứng. Đá núi cứng rắn, trực tiếp bị bắn thành lỗ chỗ như tổ ong.

“A!”

Nhìn thấy Phương Vân đột nhiên biến mất, Cùng Kỳ này lập tức phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, hai cánh chấn động, lập tức hóa thành, một đạo điện xẹt đuổi theo.

“Không thể tưởng được ở đây lại có nhiều Cùng Kỳ như vậy!”

Phương Vân trong lòng đột nhiên có loại cảm giác ở đây không chỉ đơn giản là một nơi chứa bảo tàng giống như mình tưởng tượng.

Một luồng hỏa diễm từ trên không phun xuống, phạm vi hỏa diễm bao phủ phương viên gần trăm trượng, không khí cũng bị cháy sạch phát ra thanh âm tinh tinh.

Thân hình Phương Vân lóe lên, lần nữa biến mất. Pháp môn, pháp khí gì, lúc này ở trước mặt Cùng Kỳ đuổi giết, đều là mây bay. Chỉ có công phu chạy trốn, mới là quan trọng nhất.

Pháp môn Sơn nhạc na di pháp này Phương Vân từ trong tay Tôn Thế Khôn có được, lúc này đă thể hiện ra tác dụng. Công pháp này chẳng những tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, hơn nữa quỹ tích phiêu hốt bất định.

Cùng Kỳ thân mình là Thiên Cương thần thú, Phương Vân mượn công pháp Sơn nhạc na di pháp này, ở trong các dãy núi phiêu hốt bất định, vị trí hoàn toàn không thể nắm bắt, Cùng Kỳ mấy lần công kích, hoàn toàn bị núi non ngăn cản.

Công pháp Sơn nhạc na di pháp nếu như là ở khu vực sương mù vừa rồi căn bản phát huy không ra tác dụng gì. Nơi đó không có núi cao, công pháp này sử dụng chỉ có một đường thẳng tẳp. Đối với tốc độ nhanh như tia chớp của Thiên Cương thần thú Cùng Kỳ mà nói, phương thức đi thẳng là lợi cho nó săn đuổi nhất.

Rầm rầm rầm!

Từng ngọn núi, từng thân đại thụ che trời, thành từng mảng linh, hoa dị thảo, toàn bộ bị Cùng Kỳ theo đuổi không bỏ này phá hủy, Thiên Cương thần thú này phô bày ra lực lượng phá hủy đáng sợ, hoàn toàn là không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản được nó, Phương Vân kiệt lực thi triển Sơn nhạc na di pháp cũng không thể thoát khỏi thần thú này, ngược lại nhiều lần lông cùng hỏa diễm phụt ra thiếu chút đã đánh trúng Phương Vân.

Hỏa diễm của Cùng Kỳ là đáng sợ nhất, Phương Vân chú ý thấy, có một ngọn núi, bị Cùng Kỳ phun ra hỏa diễm bao trùm bỗng biến mất, tựa như căn bản không có tồn tại qua

Phương Vân có một loại cảm giác, cho dù mình biến thành thượng cổ mãnh thú Phỉ nếu bị Cùng Kỳ này phun một ngụm, cũng sẽ lập tức bị thiêu sạch.

“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, thần thú thể lực gần như vô cùng vô tận. Ta căn bản không có khả năng cùng nó so đo”.

Phương Vân trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì.

Cổ ngữ nói trước mặt thực lực tuyệt đối thì kỹ xảo đều vô dụng, Cùng Kỳ giờ phút này biểu hiện ra chính là lực lượng đủ để phá hủy tất cả mọi kỹ xảo. Nếu không có các dãy núi liên miên, cực lợi cho thi triển Sơn nhạc na di pháp, Phương Vân đã sớm chết. Mỗi lần Cùng Kỳ bắn rơi lông cứng như sắt thép hoặc phun ra hỏa diễm cuồn cuộn, Phương Vân cảm giác mình tựa như mấy lần cùng tử thần gặp thoáng qua. Loại cảm giác này làm cho người ta run sợ.

Thiên Cương thần thú bất luận là con nào, tại thượng cổ cũng phải cần cường giả tông phái hợp lực áp chế. Không phải đơn giản có thê đối kháng.

Phương Vân toàn thân thần kinh căng thẳng, lúc này tùy ý sơ sẩy một cái, đều trực tiếp sẽ roi vào tình, trạng vạn kiếp bất phục.

Đột nhiên, một mảnh hắc vụ thoáng bao phủ khu vực xuất hiện ở phía trước. Chung quanh khu vực hắc vụ hiện ra một khu vực tử vong, không có bất kỳ loại hoa cỏ, côn trùng, thú vật nào tồn tại.

Sương mù màu đen bao phủ cả khu vực, hơn nữa cực kỳ yên tĩnh, tản ra một cỗ khí tức tử vong mãnh liệt.

“Rống!”

Lúc này Cùng Kỳ cũng đuổi theo tới, không có dãy núi ngăn trở, Cùng Kỳ tốc độ lập tức tăng cao, thoáng cái đă bay tới.

“Không ổn!”

Phương Vân trong lòng lạnh buốt, cũng bất chấp nhiều, cắn mạnh răng, lập tức nhảy vào trong khu vực sương mù đen bao phủ.

Một cỗ khí tức tanh tưởi, mục nát, hắc ám đáng sợ đập vào mặt mà đến.

“Rống!”

Nhìn thấy Phương Vân nhảy vào trong hắc vụ, Cùng Kỳ cách cách hắc vụ chừng mấy trượng, đột nhiên đảo một vòng tròn lớn, lách người đi qua. Nó ở không trung, quay đầu lại nhìn Phương Vân ở trong hắc vụ, phát ra một hồi tiếng rú phẫn nộ không cam lòng.

Cùng Kỳ đột nhiên mở ra hai cánh, lông sắc bén hung ác bắn ra như mưa, hướng về phía Phương Vân bắn tới, Phương Vân thân hình nhoáng một cái, lập tức tránh ra. Chỉ nghe thấy phập phập liên hồi, những sợi lông này bắn nhập vào trong ao đầm màu đen, những sợi lông cứng rắn này lập tức phát ra những tiếng xèo xèo, trong nháy mắt đã hóa thành khói xanh biến mất.

Phương Vân bị dọa cho nhảy đựng, mí mắt giật giật. “Có độc!”

Không chỉ là có độc, hơn nữa là độc có tính ăn mòn rất mạnh, Phương Vân lúc này mới chú ý tới, không biết từ khi nào, y phục trên người đă tĩở nên giống như mục nát trăm ngàn năm vậy, lấy tay đụng vào, lập tức từng khối từng khối rơi xuống đất.

“Phi”.

Một vật gì đó đen xì, so với trâu còn lớn hơn, đột nhiên từ dưới ao đầm màu đen xông ra, chộp lấy những mảng quần áo từ trên người Phương Vân rơi xuống.

Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng nước, ao đầm nguyên bản bình tĩnh thoáng cái sôi trào lên. Vô số đạo bóng đen, hướng về phía này đánh tới, Phương Vân thấy rõ ràng, đây đều là những con bọ cạp bằng con trâu, tri thù độc màu đen bằng cái bàn, thằn lằn độc lớn bằng cái phòng ở, còn có vô số độc vật hung ác Phương Vân nhận không ra. Độc vật đông nghìn nghịt hướng về phía này khàn giọng rít gào mà tiến tới.

Nhìn thấy đại quân những độc chất này, Phương Vân hút một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy da đầu run lên. Rốt cuộc rõ ràng vì sao vung quanh khu vực sương mù đen bao phủ này không có một ngọn cỏ.

Nơi đây tuyệt không phải là phúc địa gì, lại càng không là bảo tàng gì. Phương Vân nhớ tới lúc vừa mới tiến vào. Đạp lên trên thi hài cường giả thượng cổ hay trong hải dương màu đen, hài cốt chi chít, đột nhiên có phần rõ ràng: Cái chỗ này, không phải là nơi mà thượng cổ tông phái săn bắn, thì cũng là tông phái tiến hành để cho môn nhân đệ tử thí luyện. Độc vật ở đây, ngay cả Thiên Cương thần thú Cùng Kỳ cũng e ngại, có thể thấy được độc này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào, Phương Vân nhớ tới mình nuốt Chu quả có thể kháng bách độc. Mình nếu như không nuốt loại vật này, chỉ sợ hiện tại đã là người chết rồi.

Vị tiền bối trong động kia, thân mặc hoàng kim chiến giáp, ít nhất cũng là nhân vật cấp bậc vũ hầu. Nhưng hắn một thân công lực, cũng vừa đủ để ta vọt tới Trụ thai cảnh mà thôi. Hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ đều là dùng để thúc cây Thiên địa âm dương song hiệp chu quả này”.

Phương Vân trong lòng như có suy nghĩ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK