Chuyện này đã điều tra rõ, ngoại công tính cách bảo thủ, tại bản tính đại nho bị Bình Định hầu cùng Trấn Quốc hầu lợi dung, dùng để công kích đại ca Phương Lâm. Sự tình tuy ác liệt, nhưng dù sao chuyện cũng có nguyên do.
Ngoại công Lưu Chính Huân chỉ là tính cách cố chấp, gần như bất cận nhân tình, mà cũng không phải bất trị như trước đây Phương Vân nghĩ. Hắn dù sao vẫn là ngoại công của mình, mẫu thân cho đến nay hàng năm có vài ngày, đều lấy nước mắt rửa mặt, đúng là bởi vì không thể được phụ thân tha thứ. Phương Vân có thể không lo lắng cảm thụ của người khác, nhưng không cách nào không lo lắng cảm thụ của mẫu thân.
Hơn nữa ở sâu trong lòng, Phương Vân cũng hy vọng tu bổ lại quan hệ giữa ngoại công cùng mẫu thân, phụ thân, đền bù cho mẫu thân. Loại chuyện này, bất kể là phụ thân hay mẫu thân, cũng không thích hợp ra mặt. Ngược lại là đại ca cùng mình, còn có khả năng tu bổ quan hệ hai bên.
Nhưng mà, ngoại công hiện tại đối với đại ca thành kiến đã sâu, thậm chí còn viết văn thư buộc tội hắn. Có thể làm chuyện này, cũng chỉ có mình.
“Nhân luân, nhân luân..
Phương Vân ở trong phòng, tựa lưng vào ghế dựa, nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ. Chuyện này quan hệ đến đại ca phong hầu, cùng với tâm nguyện của mẫu thân, Phương Vân không thể không cẩn thận suy xét. Ở phương diện này, võ công là không có đất dung võ.
Phương Vân tự hỏi, còn không có coi trời bằng vung, dám động thù đối với ngoại công của mình. Cửa ải này, cũng không thể gây khó dễ bằng vũ lực. Hơn nữa mẫu thân cũng quyết không tha thứ cho chính mình.
“Hơn hai mươi năm đối với con gái của mình không quan tâm, thậm chí đem con của mình trực xuất khỏi gia môn, thật sự là không rõ, người này rốt cuộc là cổ hủ tới trình độ nào, mới có thể làm ra loại quyết định này!... “
Phương Vân lẩm bẩm tự nói, một đêm này, trong phòng của hắn đèn sáng.
“Lọc cọc! Lọc cọc..
Xe ngựa từ từ đi, càng đi càng vắng vẻ. Ở đây đã không thuộc về phạm vi hoàng thành.
Phương Vân ngồi ở trên xe ngựa, xuyên thấu qua bức màn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng hồi tưởng đến về tư liệu của ngoại công. Mẫu thân Hoa Dương phu nhân cũng đi ra từ thân thư hương thế gia, tuy không có có nhiều cự phú, nhưng cũng là đại gia tộc, gia đình có tiếng là học giỏi uyên thâm
Lưu thị tộc trạch, cũng được xưng tung đại khí. Quyết sẽ không đặt tại nơi vắng vẻ này. Trên thực tế, nơi này là chỗ ở của ngoại công Lưu Chính Huân.
Từ sau khi mẫu thân rời bỏ hắn, cùng phụ thân Phương Dận cùng một chỗ, cữu cữu lại vứt bỏ văn theo buôn bán, ngoại công giận tím mặt, đem hắn trực xuất khối gia môn. Sau đó rời bỏ Lưu thị tộc trạch. Hắn cho rằng nơi đó là nơi hai nghiệt tử nghiệt nữ sinh ra, không muốn cùng bọn họ có quan hệ, nên ra ngoài thành lập một gian nhà tranh, từ đó ở ru rú trong nhà, hầu như tách biệt với cuộc sống.
Vài đám mai đứng ở bên đường, ở phía trước mà một số gian nhà rách nát. Ở trong một mảng cỏ um từng, có một gian nhà tranh cô đơn.
Phương Vân rũ áo bào, từ trong xe ngựa đi xuống, lẳng lặng nhìn quanh phá trước. Nhà tranh phía trước chính là nơi ngoại công Lưu Chính Huân ẩn cư. Phương Vân nhìn lướt qua, chỉ thấy ngôi nhà tranh nóc cũ nát, cỏ tranh loạn hết cả lên, hiển nhiên đã lâu không có tu sửa. Trên thềm, đá cỏ rêu mọc đầy, hiển nhiên đã lâu không có người nào quét dọn.
Phương Vân nhớ tới tư liệu sưu tập, ngoại công năm đó rời đi, dẫn theo một số hạ nhân. Nhưng bởi vì bọn họ nói vài câu tốt cho mẫu thân cùng cữu cữu, ngoại công mình đã bất cận nhân tình, trực tiếp đem tất cả mọi người đuổi đi. Một thân một mình ở trong này, cũng không có ai phục thị.
Lưu thị gia tộc dù gì cũng là thư hương môn đệ, Lưu Chính Huân đúng là tiền nhiệm nguyên sĩ. Hôm nay một thân một mình ở tại đây, không ai tới thăm, cũng không có ai quét dọn sân nhỏ, một lão nhân một mình ở tại nơi đây, không khỏi làm cho người ta cảm thấy cô đơn, thê lương.
“Gieo gió gặt bão mà!... “
Phương Vân thở dài một tiếng, nhưng trong lòng cao hứng không nổi. Huyết mạch liên hệ, thì không cách nào cắt đứt. Lưu Chính Huân bất kể thế nào cũng vẫn là ngoại công của mình. Phương gia quý là vương hầu, quý cực nhất thời; cữu cữu Tôn Trọng Vinh càng là cự phú. Mà ngoại công lại ở tại một ngôi nhà tranh cũ nát như vậy, xem thế nào cũng làm cho người ta cao hứng không nổi. Mặc dù tất cả những cái này, đều là do chính hắn tạo thành!
“Ngoài cửa là người phương nào..
Nhưng vào lúc này, một thanh âm già nua từ trong nhà tranh truyền đến. Ngữ khí lạnh như băng, tựa như một khối đá lạnh vậy.
Phương Vân hơi trầm ngâm, rủ áo bào, ở bên ngoài nhà tranh cung kính quỳ xuống: “Ngoại tôn Phương Vân bái kiến ngoại công. “
Ngoại công Lưu Chính Huân có thể đối với mẫu thân cùng cữu cữu hờ hững, thậm chí giận dữ mắng mỏ, nhưng Phương Vân làm ngoại tôn, cũng không thể không phân cấp bậc lễ nghĩa.
Trong phòng bỗng nhiên truyền một tiếng hừ lạnh: “Hừ! Lưu Chính Huân ta không con không cái, ngươi là ngoại tôn nhà ai, lung tung bái kiến ngoại công... “
Phương Vân lập tức biến sắc, lời này đã có phần quá mức, nhưng mà hắn vẫn nhịn được: “Tại hạ Phương Vân, phụ thân Tứ Phương hầu Phương Dận, mẫu thân Lưu thị, là con gái của tiền nhiệm nguyên sĩ Lưu Chính Huân..
“Câm mồm, ta không có con gái bất hiếu như vậy! “
Một tiếng giận dữ quát mắng từ trong nhà truyền đến.
Phương Vân trong mắt xẹt qua một giận dữ, nhưng vẫn là cố nhịn xuống. Mẫu thân là con gái hắn, hắn có thể quát tháo, nhưng mình làm vãn bối, lại không thể đối với trưởng bối vô lễ.
Phương Vân không nói lời nào, trong túp lều cũng một mảng yên lặng. Tựa như lão nhân trong phòng, cũng đang đánh giá Phương Vân.
“Hừ! Cá mè một lứa! Rõ ràng trong lòng tức giận, lại ẩn mà không phát, cũng là đồ gian trá. Ngươi đi một chuyến này, là vì đại ca Phương Lâm ngươi mà đến đây! Hừ, ta tuy tối căm
hận là loại gian trá như các ngươi, nhưng mà “Hiếu lễ” chính là nghĩa nho gia, ta lại không thể không để ý tới nghĩa nho gia. Ngươi đã muốn vì đại ca ngươi cầu tình, vậy hãy đối với câu này đi... “
“Bộp! “
Nhất quyển giấy Tuyên Thành bay ra, rơi ở trước người Phương Vân không xa.
Phương Vân nhìn liếc qua, lập tức ánh mắt co rut lại. Cuộn giấy Tuyên Thành này đường vân bên ngoài, rõ ràng là giấy do triều đình cung cấp cho gia đình vương hầu. Ngoại công tuy là tiền triều nguyên sĩ, nhưng nho gia cùng binh gia khác biệt. Chất giấy mà bọn họ sử dung, cũng khác với loại này.
Hắn nói khảo văn thơ đối ngẫu của mình, lập tức đã ném ra nhất quyển văn thơ đối ngẫu đã viết xong. Rõ ràng là vì hắn mà chuẩn bị. Hắn làm sao có thể biết mình tới đây, hơn nữa đã chuẩn bị loại vật này.
Phương Vân con mắt nhắm lại, trong mắt lóe lên từng đạo hào quang suy nghĩ. Tiếp đó trong mắt xẹt qua một tầng giận dữ: “Trấn Quốc hầu, Bình Định hầu..
Giấy Tuyên Thành rõ ràng xuất phát từ Trấn Quốc hầu, Bình Định hầu. Ngoại công là một nho sinh cổ hủ, cũng không có khả năng ngờ tới mình sẽ đến. Nhất định là có cao nhân chỉ điểm. Phương Vân vô ý thức đã nghĩ đến Trấn Quốc hầu cùng Bình Định hầu. Nhưng lại mơ hồ cảm giác không đúng, hai vị Hầu gia này hẳn là còn không có loại tình trạng thận trọng như vậy.
Phương Vân đứng dậy, tiến lên một bước, cầm giấy Tuyên Thành lên mở ra xem, một loạt văn tự lập tức đập vào mắt.
“Phu mãng phu, từ mãng phu, phu tử mãng giáp... “
“Thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước..
Nhìn thấy những chữ này, Phương Vân lập tức đột nhiên biến sắc. Năm đó ngoại công Lưu Chính Huân cực lực phản đối phụ thân cùng mẫu thân cùng một chỗ, lý do chính là một mãng phu.
Phu mãng phu, từ mãng phu, rõ ràng là châm chọc mình và phụ thân, đều là lãnh binh bên ngoài, chỉ hiểu chém giết, chiến tranh, mãng phu không hiểu được lễ nghi giáo hóa.
“Phu mãng phu, từ mãng phu, phu tử mãng phu” Loại câu đối này tương đối đơn giản, thậm chí về mặt ý nghĩa nào đó, đều gọi không được câu đối. Ngoại công Lưu Chính Huân hiển nhiên cũng không có thật muốn khảo văn thơ đối ngẫu gì, mà là muốn mượn cái này nhục nhã hai cha con mình.
Cái loại văn thơ đối ngẫu này, nhìn như dễ dàng, nếu đối là hai người không chút nào tương quan. Rất dễ dàng đối được, thậm chí trả lời lại một cách mỉa mai, nhục nhã đối phương. Nhưng Phương Vân cùng Lưu Chính Huân quan hệ đặc thù, lại khiến cho bộ văn thơ đối ngẫu đơn giản này, trở nên phức tạp.
Con gái của ngoại công, chính là Hoa Dương phu nhân, là mẫu thân mình. Phương Vân trả lời lại một cách mỉa mai, cầm quan hệ cha con viết lên văn chương, lập tức chính là bất hiếu, là đại nghịch bất đạo. Con của ngoại công, là cữu cữu Tôn Trọng Vinh, Phương Vân nếu như đem ngoại công cùng cữu cữu không chút nào tương quan lên văn chương, biểu đệ Tôn Thế Khôn cũng không bỏ qua cho mình. Hơn nữa như vậy cũng có vẻ bất nhân.
Loại văn thơ đối ngẫu này, đối tối nhất chính là “phu cùng phu” Nhưng bà ngoại sớm đã mất, đem bà ngoại đã qua đời viết lên văn chương, xem thế nào cũng là việc không nên làm.
Hai người có một tia huyết mạch liên hệ, lập tức khiến cho Phương Vân làm vế dưới này, thế nào cũng không tốt. Đối được, thì bản thân bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, cái này so với “Mãng phu” thì còn nhục nhã còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu truyền đi, triều đình đại nho chỉ sợ đối với mình cũng không muốn gặp mặt.
Mà nếu như tuyển một số đề tài văn thơ đối ngẫu khác, lại không đến nơi đến chốn, ra vẻ mình vô năng. Ngược lại bị ngoại công cổ hủ xem thường. Bất kể như thế nào, hai người huyết mạch liên lệ, khiến cho văn thơ đối ngẫu đơn giản này, trở nên phức tạp không ít, rất làm cho người ta đau đầu.
“Thế nào, đối không được sao? Đối với không được, thì tự mình rời đi! Lưu Chính Huân ta nhà tranh tuy cũ nát, nhưng người không hiểu thi thự không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa thì không thể đi vào... “
Thanh âm trong nhà, lạnh lùng nói.
Phương Vân trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia giận dữ, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
“Vế dưới văn thơ đối ngẫu này, người là chuẩn bị để cho ta dùng bút mực ghi lên? Hãy để cho ta đọc lên? “
“Bút mực, chỉ có người hiểu sách đạt lễ, hiểu thi từ văn vẻ mới có thể dùng. Loại người như ngươi, thì hãy đọc ra đi... “
Ngụ ý, Phương Vân chính là một mãng phu, không có tư cách sử dung bút mực.
Phương Vân cũng không cùng hắn so đo, chắp tay: “Nếu như thế. Ta đây sẽ trực tiếp đọc lên... “
“Ta nghe... “ Thanh âm lạnh lùng trong nhà nói.
Phương Vân trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Người nghe cho rõ, sư hủ nho, đồ hủ nho, sư đồ hủ nho... “
Ngoại công Lưu Chính Huân nhiều chỗ làm khó, Phương Vân tiên lễ hậu binh, tự giác đã làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, cũng không cần ẩn nhẫn nữa. Mới mở miệng, lập tức hiển lộ ra bản sắc miệng lưỡi như kiếm của mình. Ngoại công châm chọc cha con mình không thông thi từ, là vũ phu, mãng phu. Phương Vân đã trực chỉ hắn là toan nho, hủ nho, thậm chí ngay cả lão sư dạy hắn thi từ văn chương, cũng một lần mắng tới.
Có thầy mới có trò. Ngoại công cổ hủ, bất cận nhân tình như vậy. Hắn cùng vị sư phụ không biết tên kia, hiển nhiên không thoát được quan hệ.
“Làm càn! “
Trong túp lều, Lưu Chính Huân giận tím mặt. Nho gia trọng nhất nghĩa thầy trò. Lưu Chính Huân tuy cổ hủ, nhưng nguyên nhân chính là như thể, ngược lại càng không cho phép người khác, chỉ trích lão sư của mình. Phương Vân một lời trực chỉ hắn là hủ nho, thậm chí ngay cả lão sư đều mắng tới, hắn sao có thể không giận.
“Tại sao, đây là đối không được tinh tế sao? “ Phương Vân cười lạnh nói.
Trong túp lều hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, một tiếng hừ nặng nề vang lên: “Lên đây đi! “