Phương Vân chờ ba người ôn chuyện không sai biệt lắm, mới ngắt lời nói.
“Ngươi...Phương Vân! Là ngươi!”
Thiên Ma tông chủ phu nhân lúc này mới nhìn thấ Phương Vân, chấn động. Phương Vân cũng không nói gì, chỉ đứng cười.
Hắn biết lẽ thường của con người, dưới tình huống như vậy, bình thường đều quan tâm người nhà tối thân cận, sau đó mới có thể chú ý tới những người khác.
“Phu nhân, là Phương Vân đã cứu ta cùng Phiên Nhi.”
Thiên Ma tông chủ mỉm cười nói.
“A! Tiểu Hầu gia đa tạ!”
Thiên Ma tông chủ phu nhân lập tức đứng lên hành lễ.
“Phu nhân không cần khách khí.”
Phương Vân lập tức phát ra một cỗ chân khí, ngăn cản nói.
“Không sai, về sau đều là người một nhà. Không cần khách khí.”
Thiên Ma tông chủ mỉm cười phụ họa, nói xong đem sự tình Thiên Ma sơn, kể lại một lần. Đặc biệt là quyết định của Phương Vân vì Thiên Ma công chúa.
Phương Vân ở một bên, cũng không trả lời. Chỉ lạnh nhạt mỉm cười. Nếu là trước kia, hắn sẽ không như vậy. Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu rõ cõi lòng mình. Biết rõ người mình yêu là ai, dù là thân nhân, hay là người yêu, ở cùng một chỗ, mới là quan trọng nhất. Đối với những chuyện nhỏ nhặt này đã không thèm để ý.
“Phu nhân, về sau, nhớ phải sửa lại.”
Thiên Ma tông chủ trêu đùa.
“Phụ thân ”
Phương Vân chịu được, Tạ Phiên Nhiên lại chịu không nổi. Nàng dù sao cũng là nữ hài tử, chưa được gả đi, da mặt hơi mỏng một chút.
“Ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Không nói nữa a.
Thiên Ma tông chủ phu nhân mỉm cười, vuốt ve mái tóc Tạ Phiên Nhiên, an ủi nói. Ánh mắt nàng nhu hòa, trong mắt ẩn ý vui mừng, âm thầm cao hứng thay nữ nhi.
Nàng cùng Thiên Ma tông chủ hiếm muộn, tuy bên ngoài nhìn chỉ mới ba bốn mươi tuổi nhưng thực tế lớn hơn nhiều. Có một cái nữ nhi như vậy, tự nhiên là mọi cách yêu thương. Nay có một người chồng tốt, tự nhiên cao hứng trong lòng.
“Hai vị tiền bối yên tâm. Ta nhất định sẽ không phụ Phiên Nhiên.”
Phương Vân ở một bên nói.
Tạ Phiên Nhiên nghe vậy, xấu hổ cúi đầu thật sâu. Hai má ửng hồng.
“Ân. Chúng ta tin tưởng ngươi.”
Thiên Ma tông chủ phu nhân gật gật đầu. Nàng là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa mắt.
“Ngươi hiện tại cùng chúng ta cùng một chỗ, có thể có nguy hiểm hay không? Ta xem Vũ Vô Địch tựa như đặc biệt nhằm vào ngươi, chuyện này chỉ sợ đã muốn báo đến Nhân hoàng, có thể bất lợi đối với ngươi hay không?”
Thiên Ma tông chủ đột nhiên nói. Tuy rằng ba người trốn thoát, cực kỳ vui mừng. Nhưng Thiên Ma tông chủ trong mắt lại khó nén u sầu. Không lo xa thì cũng phải lo gần. Phương Vân trước mặt người nhiều như vậy, cứu bọn họ đi. Chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Thiên Ma tông chủ vừa nói nói, tất cả mọi người an tĩnh lại. Tạ Phiên Nhiên cũng nhìn phía Phương Vân, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt đã có thật sâu tự trách.
“Không nghiêm trọng.”
Phương Vân nhìn Tạ Phiên Nhiên, an ủi nói. Hắn lộ ra thần sắc tự hỏi, nói:
“Đại Chu kiến quốc hơn một ngàn năm, Nho gia tư tưởng, xâm nhập vào đủ các phương diện. Tuy rằng hiện tại Nho gia suy thoái, nhưng Nhân hoàng bệ hạ cũng không tồi. Ta tin tưởng, lúc trước lập ngoo vua, Tam Công đời trước lựa chọn bệ hạ tất có lý do. Điểm này, hẳn là có thể ở tin được. Hơn nữa, triều đình tuy rằng luật pháp nghiêm ngặt, nhưng chủ yếu là đề cập đến phương diện lễ pháp.”
“Nhân hoàng là anh minh chi quân, thưởng phạt phân minh. Ở dân chúng luôn có thanh danh tài đức sáng suốt. Tại vị hơn ba mươi năm, không có sai lầm gì. Vua không hai lời, Vũ Vô Địch tuy rằng đối ta bất lợi, muốn chụp tội ta cùng cấu kết tông phái. Nhưng trải qua kinh thành chi chiến, ta tin tưởng Nhân Hoàng trong lòng đã có quyết định.”
Phương Vân dừng một chút nói, nhìn hai người liếc mắt một cái:
“Hơn nữa, ta đã muốn quyết định. Trở về, liền hướng Nhân hoàng thỉnh tội. Từ quan thoái ẩn, chúng ta nhiều thế hệ Phương gia anh dũng trung liệt. Ta tin tưởng lấy đạo làm người của bệ hạ, hẳn là sẽ không quá mức khó xử ta!”
Thiên Ma tông chủ và phu nhân nhìn nhau, do dự một chút, nói:
“Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta cuối cùng là cảm giác được, Nhân Hoàng kia không đơn giản.”
“Tiền bối lo lắng nhiều rồi. Đối với tông phái, Nhân hoàng tất nhiên là giết hết không tha. Nhưng đối với triều đình lại bất đồng. Cái đều do lập trường hai bên. Ta tin tưởng, sau khi Nhân hoàng biết, có lẽ sẽ giận dữ. Nhưng hẳn là không đến mức lấy chuyện này mà xét ta đại tội!”
Phương Vân lạnh nhạt nói. Lời tuy như thế, nhưng Phương Vân trong lòng nhớ tới Vũ Mục, trong lòng cũng xẹt qua một tia lo lắng, không sao hào hứng được.
Nhưng mà Nhân hoàng tại vị nhiều năm qua, chưa từng có cái sai lầm gì, ngay cả Tam Công cũng tìm không ra cái tật xấu gì, Phương Vân là vô luận như thế nào cũng không tin tưởng, Nhân hoàng sẽ lấy chuyện này đối phó mình. Hơn nữa, chỉ cần tội không đáng chết, tất cả xử trí khác, đối với Phương Vân đều không sao cả.
Sự tình đã làm ra rồi, Phương Vân cũng không nguyện ý rút lui. Hắn nói sang chuyện khác:
“Nay Thiên Ma tông đã bị diệt, không biết tiền bối sau này có tính toán gì không?”
Thiên Ma tông chủ nhìn Phương Vân trong lòng không muốn nói chuyện nhiều. Lạnh nhạt cười, bình tĩnh nói:
“Diệt liền diệt, rất nhiều năm trước, khi Lưu Triết đạt tới Huyền minh cấp, ta cũng đã có loại dự cảm này. Trải qua trung cổ thời đại tông phái, hiện tại triều đình cùng tông phái đã không chết không ngừng. Buộc phải lấy cục diện một bên bị diệt mà kết thúc. Những năm gần đây, triều đình luôn luôn chinh phạt tông phái. Thiên Tà Tông diệt, Vạn Tượng Tông cũng diệt... sớm hay muộn có một ngày, cũng sẽ đến phiên Thiên Ma tông. Nay phát sinh tất cả, chỉ là đem chuyện sau này điễn ra sớm một chút mà thôi.”
“Chúng ta tông phái cùng các ngươi triều đình bất đồng, không có tư tưởng Trung quân ái quốc nhiều như vậy. Mọi người nguyện trung thành tông phái, bởi vì đó là gốc rễ. Tông phái mất, đối tượng nguyện trung thành đã không có, tự nhiên cũng tan rã. Người trong tông phái chúng ta, chỉ cầu tự thân siêu thoát. So với tông phái, Phiên Nhi cùng mẫu thân nàng, mới là cảm chân thành của ta kiếp này! Chỉ cần các nàng không có việc gì, ta cũng đã thỏa mãn. Hôm nay qua đi, chúng ta sẽ mang mẫu nàng thân tìm một chỗ thoái ẩn. Còn về Thiên Ma tông, ngươi yên tâm, ta cũng không có dự tính phục hưng Thiên Ma tông, cũng không có ý niệm báo thù trong đầu. Lưu Triết đại thế đã thành, quét ngang thiên hạ, đã không thể cản trở!”
Thiên Ma tông chủ một câu cuối cùng, mang theo cảm khái thật sâu. Đó mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn đoạn tuyệt tất cả ý niệm trong đầu. Nhân hoàng đạt đuợc viễn cổ Thánh Hoàng Chi Kiếm, giống như hổ thêm cánh, thiên hạ đã không người có thể ngăn được.
Phương Vân giật mình, không đoán được Thiên Ma tông chủ còn nghĩ thoáng hơn hắn nhiều:
“Xem ra, ta lo lắng nhiều rồi.”
Trầm mặc một lát, Thiên Ma tông chủ đột nhiên nói:
“Có chuyện này ta muốn nhờ ngươi.”
Thiên Ma tông chủ vẻ mặt nghiêm túc, mười phần trịnh trọng.
“Tiền bối mời nói.”
Phương Vân cũng tập trung tinh thần, chăm chú nghe.
“Bốp!”
Thiên Ma tông chủ đột nhiên nhất chỉ vươn lên, điểm nhẹ trên người Tạ Phiên Nhiên đang chăm chú ở bên cạnh. Nàng hoàn toàn không có đoán trước, không khỏi kinh hô một tiếng:
“Cha…”
Thanh âm chưa dứt, thân hình lập tức mềm đi, ngã vào người Thiên Ma tông chủ phu nhân, ngất đi.
“Tiền bối, ngươi đây là.”
Phương Vân thân hình khẽ động, không khỏi cả kinh.
“Ta muốn nói một chuyện có liên quan với Phiên Nhiên.”
Thiên Ma tông chủ dừng một chút, thần sắc trịnh trọng nói:
“Phương Vân ngươi thiên tư thông minh, hẳn là đã nhìn ra. Ta chỉ có một nữ nhi, Phiên Nhiên cùng Phiên Phiên, thật ra đều là một người. Phiên Nhiên luôn cho rằng, nàng có một cái tỷ tỷ chưa bao giờ gặp mặt. Thật ra, đó căn bản chính là nàng. Cho nên chúng ta xưa nay chỉ kêu nàng làPhiên Nhi. Bởi vì hai người là một.”
Phương Vân mí mắt rướn lên, thân hình ngồi thẳng, nhưng lại trầm tĩnh lại. Thiên Ma tông chủ nói đúng, hắn quả thật đã biết. Nhưng, cũng không phải nhìn ra mà là trực tiếp phát hiện.
Lúc trước ở Doanh hoang, Phương Vân rõ ràng là mang theo là đại tỷ Tạ Phiên Phiên đi. Kết quả, Tạ Phiên Phiên không thấy đâu, Tạ Phiên Nhiên công lực kém cỏi, lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trên biển, anh anh khóc lóc.
Cái thời điểm kia, Phương Vân cũng đã biết, ở Tụ Bảo các phòng đấu giá gặp được Tạ Phiên Nhiên; Cùng nhau tiến đến hải ngoại Doanh hoang Tạ Phiên Phiên, các nàng thật ra đều là một người.
“Ta năm đó tu luyện ma công, bị cừu gia làm hại, làm ta tẩu hỏa nhập ma. Tuy rằng sau này ta đã tru giết hắn, nhưng bởi vì tẩu hỏa nhập ma thần trí không rõ, trong lúc vô ý đả thương Phiên Nhiên đang trong bụng mẹ. Khiến nàng bị tiên thiên tàn tật, linh hồn bị thương. Loại thương thế này, sẽ theo tuổi tác, linh hồn, mà trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Thiên Ma tông chủ nhìn phu nhân, trong mắt hiện ra thần sắc áy náy. Mà Thiên Ma tông chủ phu nhân lại là ánh mắt an ủi.
“Nếu không ngoài ý muốn. Theo sự xé rách của linh hồn. Nàng sống không quá mười lăm tuổi. Ta vì làm cho nàng sống sót, trăm phương nghìn kế cầu được một môn thượng cổ đại pháp, cho nàng tu tập. Lại mượn ngoại lực của ta, làm cho nàng linh hồn một phân hai, hóa thành hai cái linh hồn, Phiên Nhiên cùng Phiên Nhiên. Đó chính là nguyên nhân trong linh hồn nàng có tiên thiên ma khí của ta, sở hữu tính cách cực đoan xưa nay.”
Thiên Ma tông chủ nói tiếp:
“Nhưng thượng cổ đại pháp có chỗ thiếu hụt, cách một đoạn thời gian. Ta phải cho các nàng trở lại Thiên Ma Sơn. Dùng nội lực hùng hậu của ta, thay các nàng an dưỡng linh hồn. Nhiều năm như vậy, các nàng cũng dần dần hình thành thói quen, bất luận tới nơi nào, đến lúc đó sẽ tự mình phản hồi Thiên Ma sơn. Thời gian lâu, ngay cả các nàng cũng tự tập thành thói quen, không hề hoài nghi.”
Phương Vân nghe xong, trầm mặc không nói.
Tạ Phiên Nhiên sự tình, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói. Tông phái, chưa bao giờ thiếu chuyện báo thù. Người trong Ma đạo ngay cả đồng môn cũng hãm hại tính. Tạ Phiên Nhiên gặp chuyện như thế, nhìn như ly kỳ, nhưng phát sinh ở Ma Môn bên trong, cũng không kỳ quái.
“Tiền bối, có cái gì cần ta làm?”
Phương Vân hỏi.