Người trước mặt tuy thay đổi nhiều, nhưng Phương Vân vừa nhìn đã cảm nhận được sự quen thuộc trên người hắn. Chính là người tóc bạc hắn gặp ở tầng thứ hai của vực sâu phong chi uông dương mà trên tay hắn có thanh hoạt kiếm.
Cho dù cơ thể có cấu thành từ lôi đình, nhưng người trước mặt này hiển nhiên vẫn thích tướng mạo vốn có của mình, ngoại hình tuy thay đổi, nhưng diện mạo thì không, vẫn gương mặt đó.
Phương Vân cũng không ngờ, đối phương lại có nhiều hóa thân đến vậy. Gặp hắn ở tầng thứ hai, giờ lại đến Cuồng bạo lôi trường này, tên này cứ như âm hồn chưa tan vậy @@
“Nghe khẩu khí của ngươi, phân biệt con người và bản thân mình, chẳng nhẽ, là dị loại chắc?”
Phương Vân phá lên cười thích thú, hắn hiện giờ hoàn toàn xưng cô đạo quả, nắm giữ thực lực một phương. Có gặp phải tông chủ thượng cổ cũng có thể không cần lo lắng, không phải lo sợ. Người này là quái vật không biết là người hay không, ắt không đáng làm cho hắn lo sợ!
Hóa thân điện lôi này mắt hấp háy nghi hoặc nhìn Phương Vân, hắn nhớ rất rõ, Phương Vân bị phong bão cự nhân dẫm lên. Loại sinh vật đó, trong Phong chi uông dương gần như vô địch, đến hắn còn không dám gây chuyện.
Khi nhìn thấy Phương Vân bị dẫm phải, cự lang lấp liếm hắn đi, hắn tưởng Phương Vân chắc chắn chết rồi. Thêm vào đó còn cảm nhận được vài khí tức mạnh hơn đi vào trung tâm vực sâu bi thương, hắn lập tức thu mình lại.
Nhưng hắn không ngờ, Phương Vân vẫn còn sống, không chỉ vậy, người này lại có tu vi cao hơn một tầng, có thể uy hiếp đến bản thể của hắn. Nếu là trước kia, là người thủ hộ ai hào, hắn còn không sợ, nhưng giờ, người này xuất hiện thật không đúng lúc!
Trong mắt người này thoáng qua chút lo âu, nhưng nhanh chóng qua đi, thay vào đó là được một gương mặt hung dữ thay thế: “Ta có phải dị loại hay không không liên quan đến ngươi! Con người kia, cảnh cáo ngươi lần cuối, lập tức rời khỏi đây, nếu không, có chết mà không có sống!”
“Ha ha …” Phương Vân đứng trên Ngũ ngục cốt hoàng cười nói: “Câu này sao ta nghe chẳng có chút nào đáng sợ, không đủ tự tin sao? Sao? Sợ ta vào trong lôi trường này ư?”
Trong mắt người đàn ông này thoáng qua chút thần sắc lo sợ, trong lòng vừa lo vừa tức giận, nhưng lại không làm được gì. Áp lực trên người đối phương truyền tới rất lớn, cả thiên địa đều giống như nằm trong sự khống chế của hắn. Những dương lôi vòng vèo quanh người đối phương càng khiến hắn lo sợ hơn.
Cho dù trong lòng rất muốn giết Phương Vân, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, cố gắng kéo chân Phương Vân: “Vực sâu bi thương sát khí trùng trùng, cho dù ngươi đã vào được đây, nhưng không vào được trung tâm. Nói không chừng, bảo vật không lấy được, lại còn ở lại nơi này. Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhớ ngươi, nghe hay không tùy ngươi”
Ầm, ầm! Đúng lúc này, một chuỗi tiếng nổ vang lên, giống nư vụ nổ khai sinh vũ trụ vậy, vang ra trong Cuồng bạo lôi trường. Lôi đình nam tử rùng người, ánh mắt tỏ ra lo lắng.
“Ha ha, đang bị vây công, không thoát được thân đúng không?” Phương Vân cười phá lên, không thèm nhìn hóa thân lôi đình đó, Ngũ ngục cốt hoàng cao lớn gầm lên, xông thẳng tới, đi theo hướng có tiếng nổ phát ra.
“Đứng lại!” Hóa thân lôi đình lắc lư, chặn trước mặt Phương Vân: “Ta cảnh cáo ngươi …”
“Hừ!” Phương Vân cười nhạt, không thèm nhìn, xòe năm đầu ngón tay ra, vồ lấy đám lôi đình trước mặt: “Chút trò này mà dám diễn trước mặt ta sao!”
“U u u!” Hư không xung quanh Hóa thân lôi đình rung mạnh, không gian thu vào mạnh, giống như muốn ép hắn lại, hắn cố gắng giãy giụa, sóng lôi đình trong cơ thể nổ ra, muốn phá vỡ sức ép của Phương Vân, nhưng Phương Vân lúc này sức mạnh đang lên, đạt tới Truyền kỳ cảnh giới đúng nghĩa!
Hơn nữa, trải quan trầm đình trong Thiên địa vạn hóa chung, đã đạt tới cảnh giới Truyền kỳ cấp đỉnh phong, thực lực lớn mạnh vô cùng, làm gì có chuyện một hóa thân có thể đối kháng với hắn.
“A …a …!” Chỉ nghe thấy tiếng thét bất cam, hóa thân lôi đình bị hóa thành lưu quang, thu nhỏ lại, đi vào đỉnh đầu của Ngũ ngục cốt hoàng, hóa thành một tinh thể bị phong ấn, rồi đi vào năm ngón tay của Phương Vân.
“Dị loại này cũng có chút năng lực!” Phương Vân cảm nhận năng lượng lôi đình trong lòng bàn tay. Từ người tóc bạn ở Phong chi uông dương đến hóa thân này trong lôi đình, dị loại thần bí này có được thần thông hóa thân kì diệu.
Phương Vân giao thủ với hắn hai lần, đều không nhìn thấy diện mạo thực sự của hắn, đây cũng là tiền lệ hiếm có rồi.
“Nhưng hiện giờ chắc có thể nhìn thấy rồi!” Phương Vân thầm nói, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa.
“Gừ!” Ngũ ngục cốt hoàng sải bước về phía trước, trên đường, vô số âm lôi, dương lôi bị những bày tay vô hình nhào nặn, điên cuồng chủ động tràn vào trong Ngũ ngục cốt hoàng.
Trong lôi đình vô cùng đầy sức mạnh hủy diệt này, Ngũ ngục cốt hoàng nhanh chóng biến hóa, cốt giá màu đen dần phủ lên một lớp màu bạc, là màu bạc thuần túy. Lớp bạc này lan dần ra, đến cái vương miện trên đỉnh đầu cũng dần được nhuộm trắng!
Ngũ ngục cốt hoàng chính là pháp bảo mạnh nhất của Thanh Vu giáo, cũng là một thủ pháp luyện khí ẩn dĩ vi ngạo của môn phái này. Với công pháp đặc trưng của Thánh Vu giáo thì pháp bảo luyện ra phải mang sự tà ác. Điều này mới phù hợp với danh tiếng của Thành Vu giáo. Nhưng Ngũ ngục cốt hoàng này được Phương Vân tế luyện tới bây giờ thì lại hấp thu phong, thủy, lôi trong ngũ hành, lại tẩy đi được khí tức ô uế toàn thân, trở nên sạch sẽ, thuần túy, cao quý, giống như được thoát xác. Đến Phương Vân cũng bị sự thay đổi này làm cho bất ngờ!
Nhưng, Phương Vân còn chưa có thời gian suy nghĩ về sự thay đổi này thì từng đợt sóng mạnh lập tức truyền tới. Trong Cuồng bạo lôi trường thấp thoáng xuất hiện lôi đình có khí tức khủng khiếp. Độ mạnh của khí tức của những người này đến Phương Vân cũng phải kinh ngạc. Bất giác nhìn lên, tập trung chú ý vào chiến trường trong Cuồng bạo lôi trường.
“Ai dô, lại có người đến, là một công tử rất tuấn tú!” Một tiếng cười khanh khách vang lên, ở nơi cách Phương Vân hàng nghìn tường, một người con gái có mái tóc đỏ rực như lửa đang thoắt ẩn thoắt hiện trong lôi hải.
Người con gái tuyệt sắc này mặt một chiếc áo voan đỏ, cơ thể xuân thì ẩn hiện, để lộ ra hai cánh tay trắng như ngó sen. Xa xa, người con gái này quay đầu nhìn Phương Vân, đôi mắt đẹp đầy sự tinh nghịch.
“Mị công mạnh đấy!” Phương Vân bị ả ra nhìn, chỉ cảm thấy tâm thần dao động chốc lát rồi lập tức biết được đó là mị công tà đạo. Với tu vi của hắn hiện nay, bị ả ta nhìn một cái mà còn suýt nữa bị lay động, thực lực của đối phương có thể đoán ra từ đó.
Nhân vật này cứ cho không phải tông chủ một phương thượng cổ, thì ít nhất cũng là hạng sát thần khiến người ta nhìn đã sợ. Phương Vân không hề vì đối phương là nữ giới mà coi thường.
Người này, nếu không có gì bất ngờ, thì chắc là đại nhân vật tô tỉnh thượng cổ nào đó. Nếu vì thân phận nữ giới mà có ý nghĩ phân biệt thì coi thường đối phương quá, coi ả là nữ nhân bình thường thì đúng là nực cười, đáng thương!
Ánh mắt Phương Vân chỉ dừng lại trên người ả giây lát rồi rời đi. Mị công chính là lộ số tà đạo, bị Tà đế quốc độ của hắn khắc chế, không thể coi thường, cũng không cần quá để ý. Cái khiến hắn quan ngại là những nhân ảnh bên cạnh ả.
“Chà chà, thú vị đây. Không hề bị ảnh hưởng bởi mị công của ta, cũng có chút tài nghệ đó. Tỷ tỷ coi thường coi thường ngươi rồi. Xích Mị, huynh phải cẩn thận đấy”
Cô ả thấy Phương Vân rời mắt khỏi mình mà không bị ảnh hưởng thì ánh mắt không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc. Nhưng gương mặt thì vẫn thần thái đó, tươi cười, phong tình!
“Sao? Tỷ lại thích cái mặt trắng đó hả? Hừ! Tiểu tử đâu đến, nhìn lại lắm, không giống thượng cổ, giết đi cho xong, đến đây lắm phiền phức!”
Người đó trông khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc đại bào màu đỏ máu, cơ thể cường tráng, hai lông mày cũng màu đỏ, gương mặt rộng, sát khí đằng đằng, giống như một đại đao đang đưa đi đưa lại vậy.
Ánh mắt Phương Vân dừng lại trên gương mặt cường giả Xích Mị kia, chỉ cảm thấy trên người đối phương có sóng pháp tắc đại địa, nhưng không mạnh lắm, không như Phệ ma tông chủ.
“Cái tên Xích Mị này, tuy đã đạt Địa hồn cảnh giới, nhưng tu vi không cao lắm, è là tán tu thượng cổ, độc lai độc vãng. Những người này không đi lại nhiều trong tông phái, đã đạt đến Địa hồn cảnh giới cũng chỉ mạnh hơn võ giả Truyền kỳ cảnh giới đôi chút, nhìn xuống thì chả kém ai mà nhìn lên thì chả bằng ai!”
Phương Vân trong giây lát đã đoán ra thân phận người này.
Thượng cổ là thịnh thế tông phái, ngoài mấy tông phái lớn xông pha thiên hạ thì cũng tiềm ẩn không ít cao thủ. Cái tên Xích Mị này chắc cũng thuộc nhóm này.
Truyền nhân tông phái thượng cổ và chưởng môn tông phải mà Phương Vân đã từng tiếp xúc cũng không ít, nhưng cường giả lục lâm như tên này thì đâymới là lần đầu.
Ngoài mĩ nữ tuyệt sắc và tên Xích Mị ra, bên cạnh còn có một số cường giả có khí tức như triều dâng. Nhưng, ánh mắt Phương Vân không quá chú ý đến chúng, quan sát hồi lập tức quay sang hướng khác.
Phương Vân chắp tay lên, đứng trên người Ngũ ngục cốt hoàng lắc lư nói: “Vị này ắt là tiền bối tông chủ Sát Liêu, tại hạ Phương Vân, từng có duyên gặp mặt tiền bối trong Bạch cốt động phủ, không ngờ tái ngộ nơi đây!”
Phương Vân vừa dứt lời thì tất cả cường giả trong Cuồng bạo lôi trường đều giật mình, đồng loạt quay sang nhìn Phương Vân. Đến mĩ nữ tuyệt sắc tu luyện Mị công và cường giả Xích Mị kia cũng bất giác chớp mắt, nhìn Phương Vân!