Mục lục
Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vi phụ rất nhiều năm chưa có trở về kinh thành, cùng mẹ của con gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều. Vi phụ hiểu rằng, con cùng đại ca con trong lòng đều có câu oán hận..

“Hài nhi không dám!”.

Phương Vân trong lòng run lên, lập tức cúi đầu.

Phương Dận lắc đầu, trầm giọng nói: “Vi phụ làm cái gì, tự mình trong lòng hiểu rõ, con không cần thay vi phụ che dấu cái gì. Những năm gần đây, ta mặc dù không có ở kinh thành, nhưng mà tình huống của con cùng đại ca con, ta mọi thời khắc đều chú ý, vi phụ hiểu rõ trong lòng con có rất nhiều nghi vấn. Hôm nay, cha con gặp nhau, con có gì nghi hoặc thì cứ hỏi ra, vi phụ sẽ nhất nhất thay con giải đáp”.

Phương Vân trầm mặc không nói. Hắn từ nhỏ tiếp nhận giáo dục, chính là quân quân thần thần phụ phụ tử từ, mặc dù phụ thân thực sự có gì sai lầm, phận làm con. Cũng không dám tùy ý chỉ ra.

Phương Dận thấy hắn trầm mặc không nói, liền hiểu trong lòng của hắn nghĩ gì. Cha con hai người dù sao rời xa quá lâu. Phương Vân trong lòng còn có khúc mắc không thể cởi bỏ, hắn cũng không bức bách, chỉ nói: “Vân nhi, hôm nay có năm người đuổi giết con, ta chỉ giam giữ một Hứa Tĩnh Liệt Thiên tông. Giết một ngạo trăm, lấy ngạo phục chúng! Về phần Tượng Hoàng, thì tạm gác lại sau này, con tự mình đi giải quyết. Con quen thuộc kinh thư, cũng biết được đạo lý “Bảo kiếm mũi nhọn từ tôi luyện mà ra. Hương hoa mai từ khổ hàn mà có” ta có thể hộ cho con nhất thời, nhưng hộ không được một đời. Kẻ địch của con, cuối cùng cũng cần con tự mình giải quyết, quá nhiều bảo vệ, đối với con chỉ có hại không lợi. Cho nên, Tượng Hoàng đúng là vẫn phải tự mình đi giải quyết, về phần ba gã trưởng lão Thánh Vu giáo, bọn họ lần này ra tay giải vây, quá mức kỳ quặc, Thánh Vu giáo nhất mạch này, không lợi không làm, cho tới bây giờ cũng không phải chính đạo. Bọn họ lần này cứu con, chỉ sợ là có toan tính khác, con sau này cần cẩn thận một chút”.

“Hài nhi rõ ràng, chuyện Tượng Hoàng cùng Thánh Vu giáo, hài nhi sẽ chú ý nhiều hơn”.

Phương Vân cung kính nói, đột nhiên trong óc lóe lên vài ý niệm, rốt cuộc nhịn không được nói: “Phụ thân đại nhân. Biểu đệ Tôn Thế Khôn còn đang ở trên biển rộng. Con lần này tuy tránh được một kiếp, nhưng bọn hắn thì không biết thế nào? Kính xin phụ thân đại nhân viện thủ, đưa bọn họ trở lại trung thổ”.

Phương Dận bình tĩnh nói: “Vân nhi. Chuyện này, con không cần phải lo lắng. Mấy người bọn họ đều tự có tế ngộ cùng phúc phận, biểu đệ của con đã được cường giả Đại Lực Thần Ma tông tiếp đi rồi, về phần cô nhi đi theo con kia, cũng được một cường giả khác tiếp đi. Ta nếu không có đoán sai, chỉ sợ hắn muốn truyền thừa một mạch tông phái đạo thống khác”.

Phương Vân trong nội tâm khẽ chấn động, thật cũng không nghĩ đến, trong khoảng thời gian ngắn mình bị phục kích, lại có thể đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nghe ý tứ của phụ thân, Tôn Thế Khôn tựa như vẫn được các lão quái vật Đại Lực Thần Ma tông để ý tới. Về phần Lục Vũ, hình như số phận so với Tôn Thế Khôn tốt hơn, tựa như được người nào đó nhìn trúng.

“Phụ thân đại nhân, Kế Đô công chúa triều đình cũng cùng con cùng một chỗ. Không biết nàng thế nào? Có thoát ly nguy hiểm hay không?” Phương vân hỏi.

“Ta trước khi đi, đã đem hai người các nàng đưa đến Triều Tịch hầu doanh. Những chuyện này, con không cần phải lo lắng” Phương Dận điềm nhiên nói.

Phương Vân nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng của hắn cũng âm thầm cảm thấy chấn động. Tinh huyết Côn Bằng đối với cường giả Thiên Trùng thất phẩm, trên cơ bản không có tác dụng, Phương Vân căn bản không ngờ tới, cường giả Thiên Trùng thất phẩm lại có thể sẽ ra tay đối với mình như thế.

Hơn nữa như Tôn Thế Khôn, Lục Vũ. Tạ Phiên Nhiên, đều có cường giả chằm chằm vào. Thậm chí dùng tiên thiên số thuật, suy tính thời khắc hắn nhiễm vận thế. Điều này làm cho Phương Vân trong tối tăm sinh ra một loại cảm giác. Bản thân tựa như trong bất tri bất giác, đã sa vào một cơn xoáy lốc cực lớn.

Liên tưởng đến trong Phu tử “Chu Dịch” thôi diễn, vận mệnh Phương gia trong tương lai. Phương Vân chỉ cảm thấy trong lòng xiết chặt, rốt cuộc nhịn không được nói: “Phụ thân. Lần này con đi Doanh hoang, nhìn thấy Khổng Tước!...”

Phương Dận mí mắt bỗng nhúc nhích, cũng không có vẻ mặt gì quá lớn, tựa như đối với tất cả cái này, sớm đã có đoán trước, hắn nhìn sang Phương Vân, bình thản nói: “Ừm. Khổng Tước lúc trước, xác thực là ta phái đi bảo vệ cho con. Con đã gặp qua Doanh hoang Hoàng thái tử. Hẳn cũng biết không sai biệt lắm, ta biết trong lòng con còn có nghi hoặc, nói đi. Vi phụ sẽ nói cho con biết”.

“Ông!”

Nghe được phụ thân Phương Dận chính miệng thừa nhận, Khổng Tước là cho mình phái đi, Phương Vân hít sâu một hơi. Chỉ cảm thấy trong lòng đều run rẩy. Chuyện Phương gia xét nhà diệt tộc hoàn toàn là xuất phát từ phụ thân Phương Dận mưu phản phản quốc, hắn ban đầu còn thủy chung không tin, nhưng khi gặp được Doanh hoang Hoàng thái tử. Phương Vân trong lòng mơ hồ đã có chút cảm giác.

Doanh hoang cùng Đại Chu chính là đối địch. Nếu như phụ thân Phương Dận thật cùng Doanh hoang Hoàng thái tử cấu kết, như vậy tội danh mưu phản phản quốc, chỉ sợ quả thực là thực, nếu thật là như thế. Phương gia cả nhà bị chém, chỉ sợ cũng không oán.

Phương Vân trong lòng có chút nôn nóng cùng bất an, hắn cảm giác bản thân tựa như đang bước về phía biên giới mà niềm tin sụp đổ. Nếu như phụ thân quả thực cùng Doanh hoàng cấu kết, ý đồ lật đổ triều đình. Phương Vân không biết bản thân nên xử trí như thế nào.

Đương kim triều đình nho gia chưởng chính, lại trị thanh bình, bách tính an cư lạc nghiệp. Phụ thân nếu bởi vì tư dục, ý đồ lật đổ triều đình. Leo lên ngôi vị hoàng đế. Đem thiên hạ dẫn vào trong chiến hỏa, Phương Vân chỉ sợ tự mình là người đầu tiên, từ mặt cảm tình cũng khó có thể tiếp nhận.

Ở trong lòng Phương Vân, hình tượng của phụ thân cho tới hiện tại đều là vô cùng cao lớn. Tuy người rất ít khi trở lại kinh thành, người rất ít khi vấn an mình và mẫu thân, nhưng Phương Vân tin tưởng phụ thân tất nhiên là có nỗi khổ tâm của mình, ở trong lòng, Phương Vân tin tưởng, phụ thân mình là chính trực cao thượng, tuyệt không phải loại hạng người lòng lang dạ thú.

Nếu như phụ thân thật mưu đồ tạo phản, hơn nữa muốn cho mình gia nhập vào trong đó, Phương Vân không biết mình sẽ như xử trí thế nào. Chuyện quân pháp bất vị thân, người khác có lẽ có thể làm, nhưng người này cũng không phải hắn. Mà nếu như trợ giúp, tương trợ phụ thân đánh đổ triều đình, Phương Vân tự hỏi cũng khó có thể làm được.

Nếu như sự thật chứng minh là cái sau, vậy đối với Phương Vân mà nói, tương đương là một hồi tai nạn đáng sợ, niềm tin trong nháy mắt sụp đổ. Không còn lý do để kiên trì xuống nữa.

Phương Vân lồng ngực pháp phồng, hồi lâu nói không ra lời.

Phương Dận nhìn sang Phương Vân, lắc đầu, thở dài nói: “Vân nhi, con có thể cảm thấy. Vi phụ cấu kết Doanh hoang hoàng tử, mưu đồ tạo phản?”

“Oành!”

Phương Vân thân hình run lên, như gặp phải sét đánh, vội quỳ xuống đất, kinh sợ nói: “Phụ thân đại nhân, hài nhi không dám!”

Phương Dận lắc đầu, đi đến phía trên doanh trướng, kéo ra một chiếc ghế dựa ngồi xuống. Hai tay đặt lên trên tay dựa, ngưng thần nhìn sang Phương Vân, ánh mắt sắc bén nói: “Vân nhi, vi phụ hỏi con, nếu có một ngày, phụ thân muốn khởi binh tạo phản, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Thanh âm ầm ầm, ở trong doanh trướng vang lên.

Phương Vân sắc mặt trong tích tắc một mảng tái nhợt. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, khí lực toàn thản, giống như thoáng cái tiết tận, chỉ cảm thấy thân hình đột nhiên vô cùng trầm trọng, hắn bỗng nhiên quỳ rạp trên đất, đầu bang bang gõ xuống: “Hài nhi không dám!... Hài nhi không dám!...”

“Ừm ” Phương Dận chống cằm, ánh mắt đột nhiên nhu hòa không ít: “Vân nhi. Đứng lên đi! Vi phụ chỉ là thử con thử một lần. Sao lại sẽ thực mưu đồ tạo phân. Vân nhi, con nhớ kỹ cho ta, Phương gia chúng ta cho tới hiện tại cũng không phải hạng người ngu trung, nhưng cũng không làm nghịch thần tặc tử. Phương gia chúng ta là thần tử, là thần tử của thiên hạ, không phải của một hoàng thất, một triều đại nào. Đối tượng mà Phương gia chúng ta thuần phục, cho tới hiện tại cũng không phải là triều đại, hoàng thất nào! Mà là chúng sinh trong thiên hạ!”

“Vâng, hài nhi ghi nhớ”.

Phương Vân nghe đáp án như thế, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái không ít.

“Con đã đề cập tới chuyện này, như vậy có một số việc, cũng đã nên nói cho hai huynh đệ các con biết”.

Phương Dận nói, tay chụp một cái, trước người hư không lập tức nghiền nát, một tướng quân khôi giáp nhuốm máu, toàn thân khí tức sát phạt rất nặng, bỗng nhiên từ trong hư không rơi xuống.

Đây là một thanh niên tướng quân, dáng người khôi ngô, khí chất ổn trọng, có loại khí tức của sắt thép bách luyện, Phương Vân đầu tiên đập vào mắt là một vết sẹo thật dài.

“Đại ca!”

Xem khuôn mặt này, Phương Vân lập tức kinh hô một tiếng, khuôn mặt kia tuy biến hóa rất lớn. Hầu như là hai người, nhưng dưới loại khí tức như liệt hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ này, che dấu một loại cảm giác quen thuộc, đó là chân khí Tả thanh long tham trảo bát thức tu luyện ra.

Thanh niên trong doanh trướng, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, lập tức xuất hiện ở một địa phương lạ lẫm. Hắn vốn trong lòng vẫn toàn bộ tinh thần đề phòng, nhưng nghe thấy trận kinh hô này, lập tức kịp phản ứng.

“Tiểu đệ!”

Phương Lâm ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp đó ánh mắt dừng lại ở trên người trung niên nam tử ngồi ngay ngắn ở trong doanh trướng. Nhìn thấy khuôn mặt này, Phương Lâm trong lòng run lên, lập tức quỳ sát xuống, cung kính nói: “Hài nhi Phương Lâm, ra mắt phụ thân đại nhân!”

“Ừm” Phương Dận hơi chút khoát tay: “Đứng lên đi. Chuyện con đang ở Địch hoang, phụ thân cũng biết. Chuyện con phong hầu hẳn là sắp tới, vi phụ rất hài lòng”.

Phương Lâm ánh mắt biến ảo, tựa như là tâm thần đã bị chấn động, nhưng mà, hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại.

“Phụ thân chủ động triệu tới, hẳn là có chuyện quan trọng thương lượng, kính xin phụ thân nói ra” Phương Lâm trầm giọng nói.

“Hai huynh đệ các con, cùng đã đạt tới cấp Thiên Tượng. Vân nhi càng tìm được Côn Bằng tinh huyết, có thể chống lại cùng võ giả Thiên Trùng cảnh. Hôm nay, có một số chuyện, cũng đã đến lúc nên đến nói cho các con. Lâm nhi, con có biết Phương gia chúng ta là lai lịch gì?”

Phương Lâm tâm thần chấn động, không ngờ lại có thể là loại đại sự này.

“Hài nhi không biết”.

Phương Dận lại nhìn về phía Phương Vân: “Vân nhi, con đã gặp qua Doanh hoang Hoàng thái tử, hẳn là nghe hắn đề cập qua Ngũ Đế bí sự, hoàng thất Doanh hoang chính là hậu đại thượng cổ Đại Đế Thành Thang thị, Khổng Tước chính là hậu duệ Thành Thang thị, nàng cam tâm đến Hầu phủ chúng ta, làm một hộ vệ, thủ hộ con mấy tháng. Ngươi có biết là nguyên nhân gì không?”

Phương Vân nghe phụ thân nhắn tới Ngũ Đế bí sự trong lòng run lên, mơ hồ có loại cảm giác, tựa như rõ ràng cái gì đó. Nhưng lại không dám khẳng định.

“Hài nhi không biết, xin phụ thân chỉ rõ!”

Phương Dận lắc lắc đầu, nói thẳng: “Phương gia chúng ta, chính là hậu đại thượng cổ Đế Vũ!”

Phương Lâm thân hình run lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Ngược lại Phương Vân, lại bình tĩnh rất nhiều: “Thì ra là như thế Thì ra là như thế... trách không được Doanh hoang Hoàng thái tử chỉ chắc tới bốn đế trên áp việc. Lại duy chỉ có không đề cập tới chuyện thượng cổ Đế Vũ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK