Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Kỳ nói xong liền chậm rãi có phần cung kính lui ra bên ngoài để lại bên trong căn phòng to lớn kia đôi tình nhân đang bốn mắt nhìn nhau.

Tiếng đóng cửa phòng vang lên Trần Khả Hân liền hướng ánh mắt về phía hắn thăm dò nói.

" Hình dáng của Thư Kỳ cũng rất đẹp nha! Hình như là cô ấy có ý với anh thì phải?"

Dương Vũ Hàn đang ngồi phía trước cô mà chậm rãi mở thức ăn rồi lại đáp lời.

" Ờ! Dáng rất chuẩn và cũng biết quyến rũ người khác, nhưng mà anh thật sự không quan tâm lắm!"

Dương Vũ Hàn chẳng lờ sang chuyện khác mà nói về chủ đề của cô, hắn rất thẳng thắn công nhận làm cho Trần Khả Hân vui vẽ trong lòng, bởi vì ít ra hắn thật sự không muốn nói dối mình thứ gì.



Khả Hân lại hỏi.

" Nếu như cô ấy cứ quyến rủ anh như thế thì em phải làm sao đây! Chỉ sợ là mất chồng không chừng ấy?"

Trần Khả Hân nói xong lại bỏ món thức ăn còn hơi nóng vào miệng mà nhai ngấu nghiến trông rất vui vẽ, nhìn hình dáng này của cô làm gì giống biểu cảm sợ người khác cướp chồng mình cơ chứ.

Dương Vũ Hàn cười bất đắc dĩ đáp.

" Em đem hai đứa nhóc đến thì còn ai giám cướp chồng với em chứ? Anh nói có đúng không?"

Trần Khả Hân bĩu môi nói.

" Anh thật nhàm chán, chẳng biết đùa gì cả! "

Nói hết câu, Trần Khả Hân như suy nghĩ thứ gì đó sắc mặt trở nên nghiêm túc nói.



" Vũ Hàn! Em tin là tương lai của anh sẽ gặp phiền phức không ít vì khuôn mặt điển trai này đấy! Đứng ở vị trí của anh muốn người ta không để ý cũng rất khó!"

Câu nói này của Trần Khả Hân là thật lòng, bởi vì Dương Vũ Hàn có địa vị, có tài sản và quyền lực đặc biệt là khuôn mặt rất điển trai, nếu như cô gái nào có mưu đồ thì ai chả muốn lên giường cùng hắn cơ chứ.

Như hiểu được suy nghĩ của cô, Dương Vũ Hàn nở nụ cười trấn an nói.

" Em đừng lo lắng quá! Anh hứa với em, nếu như trí óc còn tĩnh táo thì anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em và con! Còn nếu có chuyện ngoài sự cố xảy ra thì anh sẽ gọi em đầu tiên!"

Sỡ dĩ hắn nói như thế là vì lúc còn thanh niên kia, nhưng việc hoan đường hắn đã làm cũng cô và Khả Khả củng chẳng ít gì, tuy là việc đó chẳng phải lỗi của hắn nhưng mà khiến Dương Vũ Hàn sợ hết hồn nên chẳng dám làm gì quá đáng vơi cô.

Trong không khí yên tĩnh khó hiểu ấy chợt tiếng chuông điện thoại của Khả Hân vang lên, theo phản xạ cô cầm máy nói.

" Alo! Con nghe!"

Đầu truyền bên kia nở nụ cười ôn hòa nói.

" Khả Hân à! Tối nay có đến đây dùng bữa được không? Hai đứa nhóc cũng rất muốn gặp con!"

Giọng nói này nếu không phải gia đình của Dương Vũ Hàn thì còn ai vào đấy chứ, Trần Khả Hân hướng ánh mắt như hỏi ý kiến về phía hắn bỡi vì cuộc trò chuyện này được mở loa ngoài nên Dương Vũ Hàn đã nghe rõ ràng.

Dương Vũ Hàn liền nhìn cô gái nhỏ nhắn gật nhẹ đầu, Trần Khả Hân liền tươi cười đáp.

" Vâng! Tối hôm nay con sẽ tới đúng giờ ạ! Mà dạo này hai đứa nhóc có phiền mọi người quá hay không?"

Nghe câu hỏi này của cô truyền đến, phía bên kia mẹ cửa hắn như suy nghĩ gì đó mà trầm tư một chút rồi nở nụ cười vui vẽ đáp.

" Nào có chứ, hai đứa trẻ thật sự rất là ngoan ngoãn học tập cũng rất giỏi! À mà tối này con có cùng chồng mình đến hay không? Mẹ hỏi như thế còn chuẩn bị thêm vài món ngon!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK