" Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế cùng tôi, cô có từng nghĩ qua nếu hai người sống chung mà không có tình cảm sẽ như thế nào hay không? Cô còn trẻ như thế sau này sẽ gặp người u tú và xứng đáng với cô hơn mà thôi!"
Sở dĩ Dương Vũ Hàn nói nhiều như thế là vì trong nhưng năm qua hắn cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ Thư Kỳ, cũng có một chút tình cảm từ cô giành có mình.
Dương Vũ Hàn thừa biết người này có tình cảm với mình nên mới lạnh nhạt như thế, vị hắn chẳng muốn cô nảy sinh thứ tình cảm không đáng có như thế này.
Thư Kỳ nghe hắn nói thế trong lòng chấn động như vẫn có chút chua sót nói.
" Chủ tịch có thể nói cho tôi biết là bản thân mình không tốt ở chỗ nào không? Anh thích loại con gái như thế nào? Tôi sẽ cố gắng thay đổi?"
Dương Vũ Hàn thấy được sự điên cuồng từ câu nói của cô liền thở dài nói thêm.
" Lúc trước khi còn là học sinh tôi cũng từng gặp một người điên cuồng như cô, cũng đã cùng tôi làm những chuyện như thế! Nhưng có một ngày cô ấy gặp được người đàn ông thật sự yêu và trân trọng mình nên bọn họ đã thành đôi sống rất hạnh phúc!"
Người mà Dương Vũ Hàn nói ở đây chính là cô gái vài năm trước Sở Khả Khả, Thư Kỳ là một người thông minh và hiểu chuyện tại sao lại không nhìn ra được hàm ý mà hắn muốn nói với mình cơ chứ.
Chỉ là Thư Kỳ thật sự chẳng muốn bỏ cuộc mà thôi, Dương Vũ Hàn thấy cô thật sự cố chấp nên mở miệng trấn an nói.
" Cô đừng bao giờ cố gắng thay đổi bản thân mình vì người khác, biết đâu một ngày chẳng vừa nổi ánh mắt của người khác mà dáng vẽ chính bản thân mình cũng chẳng còn! Cô ra ngoài trước đi tôi muốn ngủ một chút!"
Thư Kỳ nghe thế liền ngại ngùng có chút áy náy mà cúi đầu lui ra bên ngoài chỉ để lại một câu nói.
" Xin lỗi hôm nay bản thân tôi nông cạn rồi, cảm ơn chủ tịch đã chỉ bảo!"
Nói xong Thư Kỳ liền chậm rãi lui ra phía bên ngoài mà khép cửa lại, phải nói Thư Kỳ là một người lý trí và khá khôn ngoan tuy nói cô có chút tình cảm của Dương Vũ Hàn nhưng mà khi nghe hắn nói thế thì cô liền biết được kết quả.
Cô chỉ muốn sống và theo đuổi những thứ bản thân mình có thế chứ chẳng muốn giống như những tiểu tam trong tiểu thuyết ngôn tình cứ bám đuôi vào nam chính sống chết không buông kia.
Trong căn phòng kia Dương Vũ Hàn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ Thư Kỳ làm những chuyện như thế với mình nếu như bị Khả Hân nhìn thấy một lần nữa thì tình cảm chắc cũng tan thành mây khói.
Tuy nói cho dù Khả Hân có tức giận hay ủy khuất cũng chẳng dám bỏ đi, nhưng mà thật sự Dương Vũ Hàn giám để cô có cảm xúc như thế hay sao chứ.
Dương Vũ Hàn mệt mỏi khép mờ đôi mắt mà thiếp đi, chẳng biết là đã trôi qua bao lâu Dương Vũ Hàn cảm nhận được có thứ gì ấm áp đang bao phũ lên tráng mình.
Hắn lười biếng mở đôi mắt thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia của Khả Hân đang nhíu nhíu chân mày nhìn mình, giây phút này hắn mới biết là Khả Hân đang ướp khăn mát lên tráng của mình liền vui vẽ không thôi.
Thấy cái tên này có biễu hiện như thế Khả Hân liền khó chịu nói.
" Anh sốt cao như thế tại sao lại không bảo người đưa đến bệnh viện? Có phải là chê mạng mình dài quá hay không?"