Tuyên Mạt cảm thấy mất mặt vô cùng. Đã sống hai mươi mấy năm cuộc đời, kể từ khi hiểu chuyện cô chưa từng bị mất mặt lớn như vậy. Sao có thể chứ. Được Hoắc Vân Chính có lòng tốt nhắc nhở nên cô ngồi ngẩn người trên giường, mơ hồ chắp vá lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Nhớ lại đủ những điều mà bản thân đã làm với Hoắc Vân Chính tối qua, cô che kín mặt, chỉ muốn vùi vào trong chăn. Thật sự quá xấu hổ ! Sao cô có thể nhẹ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.