Tay phải của Tuyên Mạt không biết phải để đâu, ánh mắt cô phiêu tán, cố gắng không nhìn trực diện với Hoắc Vân Chính vẫn đang nhìn cô chằm chằm lúc này. "Anh, anh nghĩ nhiều rồi, em không có, em đang nói chuyện rất bình thường, sao lại làm nũng được chứ." "Đây gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê." Hoắc Vân Chính chậm rãi nói từng chữ. Từ khóe mắt Tuyên Mạt thấy cơ thể của Hoắc Vân Chính đang ép sát vào, cô vội vàng giơ tay chống lên ngực anh, "Hoắc Vân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.