Hoắc Vân Chính đưa Tuyên Mạt về nhà. Cho dù anh đã thật sự đói bụng, nhưng vì giữ thể diện cho Tuyên Mạt, cho nên đã bảo dì Trần ở nhà chuẩn bị bữa ăn khuya. Khi bọn họ trở lại Đường Cung, Tuyên Mạt đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi, cũng không biết có phải là bởi vì đã trút được cơn giận hay không, mà tâm trạng đã dễ chịu hơn nhiều. Tuyên Mạt không hề khách khí ngồi xuống bàn bắt đầu động đũa. “Anh Hoắc, anh không ăn sao?” Hoắc Vân Chính...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.