Hoắc Vân Chính dùng tay miết nhẹ giữa chân mày, cảnh tượng tối hôm qua dần hiện ra trong đầu anh. Chết tiệt! Anh xoay người xuống giường, cẩn thận từng li từng tí ôm Tuyên Mạt lên giường, người phụ nữ có chút mê mang, mắt mở to, thoạt nhìn như nửa tỉnh nửa mê. “Hoắc Vân Chính, anh còn đau không?” Giọng của cô mềm mại, giống như mèo con, ôn nhu mà không cáu gắt. Khuôn mặt của Hoắc Vân Chính tràn đầy áy náy, hạ thấp giọng xuống, sợ đánh thức người phụ nữ trong ngực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.