Tuyên Mạt lắc đầu. Hoắc Vân Chính liếc nhìn cô một cái, cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục xử lí những chỗ còn lại, sau đó dùng băng gạc cuốn lại. Cuối cùng đặt cô lên trên giường. “Đợi đã!” Tuyên Mạt hét lớn một tiếng, dang hai tay ra chặn lại tay Hoắc Vân Chính đang sắp chạm vào cô. “Khoan đã! Anh Hoắc, tôi chỉ bị thương ở chân chứ không phải tay, tôi vẫn tự thay được mà!” “Vậy em ngồi xuống, tôi giúp em đi lấy quần áo” “Được!” Tuyên Mạt cũng không biết, giờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.