Nhìn cô gái trong ngực không chịu nghe lời, Hoắc Vân Chính dùng một tay bế cô ngồi lên chiếc bàn dài ở sát vách tường. Mà cả người anh dựa vào bàn, không cho Tuyên Mạt có chỗ tụt xuống. Tuyên Mạt theo bản năng đưa tay phải lên ôm cổ anh. Trong chớp mắt mất cảnh giác, tư thế của hai người hết sức mờ ám, kích thích người ta có những ý nghĩ sâu xa. Tuyên Mạt cảm thấy ngại ngùng, “Hoắc Vân Chính, anh thả em xuống, bây giờ anh có ý gì? Cố tình bắt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.