Khi ngồi vào bên trong xe, trái tim treo lơ lửng của Tuyên Mạt mới thả xuống. “Đi bệnh viện gần đây.” Hoắc Vân Chính cởi áo khoác ngoài đem chùm lên người cô. “Không cần! Cảm ơn.” Hiện tại Tuyên Mạt cũng không lạnh nữa, “Trình Chu! Lái thẳng xe về nhà đi.” Hoắc Vân Chính lờ mờ nhận ra thái độ Tuyên Mạt hờ hững cự tuyệt sự quan tâm của mình, anh khẽ nhíu mày, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, “Hiện tại em còn sức làm mình làm mẩy à?’ Tuyên Mạt nghe vậy thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.