Tuyên Mạt nghe có người gọi tên mình thì nhịn đau quay đầu lại. Đối phương đứng lung lay trước mặt cô, lại còn cười tủm tỉm chỉ về phía cô. “Ai da, là cô thật à, Tuyên học bá? Mấy ngày nay tôi nghe được tin tức cô trở về nước, không ngờ cô về nước thật.” Tuyên Mạt nhíu mày, mùi rượu phả vào mặt khiến cô cảm thấy khó chịu. Vẻ mặt cười đùa tí tửng của người này làm cô nhớ đến chuyện ở mộ địa lúc trước. Quản lý chắn trước mặt cô: “Lộ thiếu,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.