“Nếu không ai muốn nói, vậy để tôi nói.” Tiếng chuông cảnh báo đang vang lên trong lòng đám người. Một giây sau, người của Hoắc Vân Chính đi vào, lập tức đuổi hết những người đang ngồi đi ra ngoài, chỉ để lại Chu Thường và ông Chu ở trong này. Nhìn bọn họ rời đi, Chu Thường cùng ông chủ Chu nhìn nhau, đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Tuy Tuyên Mạt đang ngồi bên cạnh Hoắc Vân Chính nhưng cũng không đoán được anh định làm gì. Cửa vừa đóng lại, Hoắc Vân Chính mới đứng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.