Lời nói nghiêm túc của Hoắc Vân Chính khiến cho Tuyên Mạt có chút sững sờ, nhưng giây tiếp theo eo của cô đã được người đàn ông vững vàng ôm chặt. Trong thoáng chốc cô trực tiếp ngã ngồi vào lòng anh. Hoắc Vân Chính dường như đoán trước được tay phải của Tuyên Mạt sẽ không an phận nên đã sớm nắm chặt lấy tay cô. Anh nở nụ cười xấu xa, khi mặt anh dán sát vào Tuyên Mạt liền nhắm chặt mắt lại, rụt cổ ra sau. "Sợ rồi sao?" Tuyên Mạt cả giận, cô sớm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.