Nói đến đây. Tuyên Mạt bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Vân Chính. Cô khổ sở nói: "Lúc trước em không chịu tin lời anh nói, hơn nữa còn đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn kiên trì? Trong khi anh có thể tìm được người tốt hơn không cần phải dây dưa với em mà đúng không?" Vẻ mặt của Hoắc Vân Chính hơi thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở nên cưng chiều. Anh sờ đầu Tuyên Mạt, chậm rãi nói: “Anh đã sớm biết em, cho nên sớm đã nhận định em rồi,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.