“Xin lỗi! Tôi trượt tay.” Tuyên Mạt đành phải đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa đỡ Hoắc Vân Chính ngồi dậy, sau đó nhanh chóng mặc áo cho anh. Kế tiếp đến mặc quần đã quen tay nhanh nhẹn hơn trước. Vừa vặn lúc này dì Trần cũng bưng lên canh làm ấm dạ dày, bà thấy Hoắc Vân Chính nằm trên giường, sắc mặt còn chưa khôi phục vẫn tái nhợt. “Thiếu phu nhân, súp này cần để nguội một chút mới uống được.” Tuyên Mạt đón lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.