Quản lý Lưu suy đi tính lại, còn chưa kịp viện cớ ứng phó, thì Tuyên Mạt bất chợt lên tiếng: “Là bởi vì ông nghĩ đến việc tôi là người của Hoắc gia, nhỡ lão thái thái này làm chuyện gì chọc tôi tức giận, như vậy kẻ chịu trách nhiệm đầu tiên thuộc về nghĩa trang của các ông, đúng chứ?” Bởi vì sự thật bị vạch trần, cho nên biểu tình trên mặt của quản lý Lưu dần dần cứng đờ, trong mắt hiện lên tia sợ hãi cùng cảm giác chột dạ. Tuyên Mạt lạnh lùng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.