Tuyên Mạt vô thức ngả lưng ra sau, cho đến khi hoàn toàn không thể lùi được nữa, mùi hương riêng biệt trên cơ thể của Hoắc Vân Chính tràn ngập nơi chóp mũi của cô, không khỏi khiến cho người ta có cảm giác mặt đỏ tim đập bấn loạn. Cô kịp thời tránh được ánh mắt của Hoắc Vân Chính, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, cô mím môi, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh Hoắc không cần phải đề phòng tôi đâu. Thứ tôi biết, cơ bản đều ở đây cả rồi. Nếu như anh Hoắc cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.