Tuyên Mạt tối sầm mặt, phớt lờ ánh mắt thiếu thiện cảm cuối cùng của Hạ Tĩnh Như với mình. Cửa vừa đóng lại, Hoắc Vân Chính đứng dậy đi tới, nhìn ba món đồ để trên bàn, anh nhíu mày: “Ba món?” Tuyên Mạt giải thích: “Anh Hoắc đưa nhiều tiền quá, số tiền còn lại tôi chọn hai bức tranh cổ theo sở thích của anh, anh Hoắc có thể xem qua trước, nếu mà anh không thích, tôi cũng có thể đem đi đổi.” Hoắc Vân Chính ngẫu nhiên mở một bức ra, tranh cổ rất đẹp,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.