Điện thoại truyền đến giọng nói của Tuyên Viễn: “Mày định cả đời này sẽ không về lại Tuyên gia nữa sao?”. Tuyên Mạt chỉ cười khẩy, cô thực sự đã đánh giá rất cao con người Tuyên Viễn, vốn nghĩ ông ta lại định giở trò gì nữa đây, ai mà ngờ chỉ có vậy. “Lần trước tôi nói vẫn chưa rõ ràng hay sao,hay là do ông mắc bệnh đãng trí? Ồ, chắc hẳn đều không phải, chính là muốn kiếm cớ hỏi tôi về chuyện cô con gái bảo bối của ông đúng không?”. Lời nói của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.