Tuyên Mạt không thể chịu đựng nổi trước đôi mắt sắc bén của Hoắc Vân Chính, thậm chí còn bị lời nói thờ ơ của anh khiến cho lòng không hiểu trống rỗng. Cô tưởng muốn đi sâu vào tìm tòi. “Người hôm nay ăn cơm với tôi chỉ là đồng nghiệp cùng công ty mà thôi.” “Ồ”. Tuyên Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vân Chính đang chăm chú nghịch chiếc bật lửa trên tay: “Hết rồi?” Tuyên Mạt trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ, Hoắc Vân Chính có thật là đang quan tâm cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.