Khi Hải Minh Nhiên nhìn vào đôi mắt chứa ý cười của Tuyên Mạt, ông ta có ảo giác rằng mình đang nhìn thấy đứa em gái quỳ trước mặt mình khóc lóc cầu xin năm đó. Chỉ trong nháy mắt, toàn thân ông ta choáng váng, suýt nữa ngã nhào vội vàng bám vào chiếc ghế bên cạnh, làm cho bản thân trông bình tĩnh hơn. "Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, lẽ nào chúng ta còn giữ mãi không buông? Tuyên Mạt, cô có biết bây giờ mình đang làm gì không?" "Nếu cháu không biết thì
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.