“Đừng trách bọn họ, nếu không có họ thì không biết chừng bây giờ em không thể yên ổn đứng ở đây nói chuyện với anh rồi”. Tuyên Mạt nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu có vẻ lạnh nhạt, khiến trong mắt Hoắc Vân Chính và mọi người thấy đó là sự uất ức. Ngầm ám chỉ rằng cô bị cả nhà họ Tuyên ức hiếp. Tuyên Viễn liền vội vàng giải thích với Hoắc Vân Chính: “Hoắc Tam thiếu, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Lúc này Hoắc Vân Chính mới nheo mày nhìn ông ta một cách thờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.