Hoắc Vân Chính đau long nhìn Tuyên Mạt không ngừng rơi nước mắt, đến khi ngồi vào trong xe, cô ghé vào ngực anh, khóc càng to hơn. Lúc này anh cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm cô, để cô khóc đủ. Tuyên Mạt không thể hiểu được. "Đến cùng là vì sao, ông ấy biết sự tồn tại của em, hơn nữa cũng biết mẹ em ở Thâm Thành, vì cái gì không đi tìm mẹ con em, lúc đó ông ấy chưa bị bệnh mà, ông ấy đang trốn tránh! Trốn tránh!" Tuyên Mạt lớn tiếng. "Chuyện
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.