“Hoắc tiên sinh.” Tuyên Mạt bắt máy, lên tiếng gọi anh. Giọng nói từ đầu kia truyền đến không chút khác thường, “Sau khi tan làm, anh sẽ tự mình đến đón em.” Tuyên Mạt nhướng mi, Trình Thiên lặng lẽ ra ngoài. “Đến Hoắc gia à?” “Ừm.” “Vậy em cần phải chuẩn bị những gì?” “Em đi là được, những việc khác em không cần quan tâm.” Nói xong, Hoắc Vân Chính lại nói thêm, “Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì đâu, có anh ở đây.” Tuyên Mạt có chút kinh ngạc, cô hoàn toàn không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.