“Hoắc Vân Chính, thả em xuống!” Tuyên Mạt bị Hoắc Vân Chính ép ngồi trên đùi anh cũng không chỉ một hai lần. Nhưng lần này tư thế ngồi quá mức ái muội, cô hơi ngại ngùng, muốn đứng lên, nhưng hai tay của Hoắc Vân Chính giữ chặt eo cô, không cho cô rời đi. “Vì nghĩ đến tay trái của em.” “Nghĩ gì cơ, tay trái của em không có việc gì.” Tuyên Mạt nghe anh nói vậy càng muốn bật dậy luôn. Cô dường như đã đoán ra, người đàn ông này muốn làm gì. Hoắc Vân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.