“Tuyên Mạt!” Tuyên Dao đứng lên, nhìn cô bằng ánh mắt ngoan lệ: “Em mới về nước, mọi người sợ em không có chỗ nào ở nên mới tốt bụng mà gọi em về thôi. Nhà họ Tuyên không phải là nhà của em hay sao?” “Cần tôi cám ơn chị không?” Tuyên Dao ẩn nhẫn, nói tiếp: “Ba với bà nội không có ác ý gì đâu. Bọn họ chỉ muốn bảo em về nhà thôi mà.” Sao Tuyên Mạt lại có thể tin những lời bịa đặt này cơ chứ. Cô cầm bình hoa lên, lúc này cuối...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.