Đúng lúc này, có một bạn nữ cùng lớp đỏ mặt chạy lại đây, thẹn thùng lên tiếng: “Vĩnh Thắng, mình có thể nhờ cậu giúp chuyện này được không?” Dương Vĩnh Thắng lập tức tắt ngúm nụ cười, trả lời lạnh te: “Ngại quá, tôi bận rồi, bạn nhờ người khác đi.” Cô bạn xấu hổ cắn môi, thất vọng xoay người bỏ chạy. Văn Trạch Tài nghi hoặc khẽ hỏi: “Nãy giờ ba người rồi đấy, có chuyện gì à?” Dương Vĩnh Thắng bất đắc dĩ nhéo nhéo hai cái má bánh bao của mình, thở dài thườn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.