Ngay khi ống thuốc được tiêm vào tĩnh mạch, Tần Dũng bất ngờ mở bừng mắt, hét lên đầy thảm thiết: “Mẹ!” Phía bên này, thím Tần há hốc miệng, bàng hoàng trỏ vào những đốm đen đang bay lượn: “Văn đại sư…thầy…thầy có nghe thấy gì không? Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng thằng Dũng, nó gọi tôi…tôi…” Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Đúng rồi, thím không nghe lầm đâu, đúng là Tần Dũng đã gọi thím. Giờ cậu ấy không sao nữa rồi. Cháu nghĩ không bao lâu cậu ấy sẽ về thăm thím thôi.” Thím...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.