Văn Trạch Tài vội vàng túm lấy khung cửa, ổn định thân thể, sau đó méo xệch mặt quay lại giải thích với vợ: “Không phải, anh với nó không làm gì cả, mà là vào rừng trúc xem náo nhiệt…hmm…đợi anh về đi rồi anh kể cho em nghe sau…”
Kế đến anh cúi thấp đầu, mở to mắt nhìn cho rõ đường rồi mới cẩn thận dò từng bước một. Chứ giờ mà ngã tại đây một cái là sôi hỏng bỏng không hết!
Thấy chồng bước ra khỏi nhà, Điền Tú Phương hơi hoảng, cô vội vã bước nhanh tới, tay bám chặt lấy tấm cửa gỗ, liên tục đưa mắt dõi theo hai bóng người ẩn khuất trong màn đêm đen kịt. Tất nhiên cô không đòi theo vì bé con vẫn đang ngủ trong phòng, nếu giờ cả hai vợ chồng cùng đi hết thì sao được nhưng cô không tài nào nén nổi nỗi lo lắng và bất an đang từ từ dâng lên, xâm chiếm cả tâm trí.
Biết chị dâu bị doạ sợ nên Triệu Đại Phi cười cười trấn an: “Chị dâu, trời khuya lạnh lắm, chị mau về ngủ đi.”
Văn Trạch Tài cũng tặng vợ một ánh mắt trìu mến ý bảo “em cứ yên tâm”, sau đó anh vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Điền Tú Phương cắn chặt môi, lăm lăm nhìn vào bóng đêm bất tận, mãi đến khi xác định chồng đã đi xa cô mới miễn cưỡng khép cửa lại. Dù vậy trong đầu vẫn không ngừng vang lên câu hỏi “Nửa đêm nửa hôm khuya khoắt thế này, mọi người đều đi ngủ cả rồi, lấy đâu ra chuyện náo nhiệt mà xem cơ chứ?! Rốt cuộc là anh ấy đi xem cái gì?! Khó hiểu quá…”
Lùi lại sáu tiếng trước.
Buổi chiều, sau khi tan trường, Triệu Ái Quốc xách cặp về nhà mới nghe thằng lớn thông báo mẹ qua nhà ông bà ngoại có việc, tối nay sẽ ngủ lại bên đó, mai mới về.
Chẳng khác nào buồn ngủ gặp được chiếu manh, vừa nghe con trai nói vậy, tâm tình Triệu Ái Quốc tức thì xốn xang, chộn rộn không thôi. Hay lắm, đi đi, đi càng lâu càng tốt chứ chả hiểu dạo này bà chằn đó bị cái gì mà ở nhà miết, đã thế còn quản lý gắt gao thời gian biểu nữa chứ, báo hại anh không thể trốn ra ngoài tò te tú tí cùng cô nhân tình nóng bỏng.
Hmm, xem nào… giờ phải chạy ra nơi hẹn hò bí mật để lại tín hiệu cho em yêu mới được. Nghĩ là làm, Triệu Ái Quốc không kịp thay quần áo mà hấp tấp đi ngay. Thế nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch thì Triệu Chí Võ, thằng con trai thứ hai chẳng biết từ đâu hộc tốc chạy về, đâm xầm cả vào người cha. Đã vậy trong miệng nó còn lúng búng ngậm kẹo, hai bên mép nhoen nhoét toàn là nước miếng.
Sợ bẩn áo, Triệu Ái Quốc vội gạt thằng nhóc ra, cau chặt mày định mắng vài câu thì Triệu Chí Võ bất ngờ chìa ra một mảnh giấy.
Triệu Ái Quốc nghi hoặc đón lấy, mở ra xem. Trên mặt giấy trắng tinh chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ “Chỗ Cũ” bằng nét bút mềm mại, thanh mảnh rất đỗi quen thuộc. Haha, đúng là cái đồ lẳng lơ, chưa gì đã nghe ngóng được tin tức rồi. Bất tri bất giác, đáy mắt Triệu Ái Quốc xẹt qua tia hưng phấn và kích động nhuốm màu dục vọng. Thế nhưng khi đối diện với Triệu Chí Võ, hắn lập tức khôi phục nét nghiêm nghị thường ngày: “Ai đưa?”
Năm nay Triệu Chí Võ mới lên 4, vẫn chỉ là đứa con nít ngây thơ, hồn nhiên, chẳng biết gì. Nghe cha hỏi, thằng bé vô tư chỉ chỉ ra phía cổng: “Tam Hoa đưa cho con, bảo là đơn xin nghỉ phép.”
Tam Hoa là một bé gái sống ở ngay căn nhà đối diện. Từ lúc chưa đủ tuổi tới trường, cô bé đã thích theo Hà Ngọc Lan học chữ. Bởi Tam Hoa rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên Hà Ngọc Lan luôn tin tưởng giao cho con bé trọng trách truyền tin đến Triệu Ái Quốc dưới danh nghĩa “Đơn xin nghỉ phép”.
Bắt được mẩu giấy nhắn của người tình, Triệu Ái Quốc vui như mở cờ trong bụng. Quả không hổ danh là Hà Ngọc Lan, lúc nào cũng thật tinh tế và thận trọng. Anh rất thích!
Một lát sau, Triệu Chí Văn nấu xong cơm. Ba cha con liền ngồi vào bàn dùng bữa.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Ái Quốc nhanh chóng dạy kèm cho thằng lớn như mọi ngày. Kế đến anh lùa cả hai đứa nhỏ về phòng còn mình thì hối hả đun nước tắm gội, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm lên giường, mở mắt thao láo hồi hộp chờ tới giờ hẹn.
Vốn dĩ trời sập tối là đã chẳng có ai mò ra đường, bởi lẽ sau một ngày lao động vất vả mọi người chỉ thích quây quần bên gia đình, ăn uống, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho buổi làm việc ngày mai. Tuy nhiên ngoài kia vẫn có đám nam thanh nữ tú lén lút hẹn hò nhau ra gốc đa, gốc mít tâm tình, nói chuyện yêu đương. Vậy nên để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Triệu Ái Quốc và Hà Ngọc Lan quyết định chọn thời điểm nửa đêm về sáng. Vì đây là lúc mọi người say giấc nhất, ngay cả chó mèo cũng lười hoạt động vậy nên rất thích hợp làm ba cái chuyện mèo mả gà đồng!
Cùng lúc này, tại ký túc xá thanh niên trí thức Hà Ngọc Lan cũng đang hí hửng tắm rửa, trang điểm. Chuyện, chuẩn bị đi gặp người tình mà lại, sao có thể xuề xoà được, ít nhất cũng phải lộng lẫy hơn bà vợ quê mùa của anh ấy.
Thấy muộn rồi mà cô bạn cùng phòng chưa chịu đi ngủ, cứ loay hoa loay hoay đứng trước tủ quần áo lựa tới lựa lui, Lý Vũ Tình hiếu kỳ hỏi: “Ủa, tối rồi cô còn chọn quần áo làm gì?”
Hà Ngọc Lan gắt gỏng: “Tôi chọn cho ngày mai không được à?”
Ờ được, tất nhiên là được chứ! Lý Vũ Tình chẳng thèm nói gì nữa, lập tức lật người quay vào trong, đưa lưng về phía cô bạn khó ưa.
Để nói tới cùng thì mối quan hệ giữa Lý Vũ Tình và Hà Ngọc Lan chẳng khác gì Văn Trạch Tài và Triệu Ái Quốc, đều thuộc kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mâu thuẫn của bọn họ đều bắt nguồn từ cuộc thi tuyển giáo viên năm ấy. Tuy thất bại thảm hại trước Lý Vũ Tình nhưng Hà Ngọc Lan chỉ biết ấm ức tức tối, sinh lòng đố kỵ, ganh ghét mà thôi. Không giống như Triệu Ái Quốc, mặc dù năng lực thấp kém nhưng thủ đoạn vô biên, hắn sẵn sàng chiếm đoạt cơ hội của người khác bằng mọi giá.
Còn về phần Văn Trạch Tài, đích xác anh nhiều tật nhưng bù lại cũng rất lắm tài, có thể nói tài năng của anh đứng hạng nhất nhì trong nhóm thanh niên trí thức. Vậy nên nếu ngày đó Triệu Ái Quốc không giở mưu hèn kế bẩn thì khả năng cao là Văn Trạch Tài đã trở thành giáo viên rồi ấy chứ.
À quay về nguyên do tại sao Hà Ngọc Lan lại có thể nắm bắt tin tức nhanh tới vậy thì phải kể đến công lao của Triệu Đại Phi.
Thể theo bố trí của Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi đi khắp nơi rải tin đồn vợ chồng Dương Diễm Cúc xảy ra cãi vã, nghe nói tình hình căng thẳng gay gắt lắm đến độ cô vợ giận dỗi bỏ sang nhà mẹ đẻ, còn tuyên bố đêm nay không thèm về nhà, mặc xác ba cha con tự cơm nước, lo liệu cho nhau. Dĩ nhiên Triệu Đại Phi không đi lung tung mà đi có mục đích, phải đảm bảo chắc chắn thông tin này được thổi tới tai Hà Ngọc Lan một cách nhanh chóng và chính xác nhất.
Không phụ sự mong đợi của Triệu Đại Phi, rất nhanh cá đã cắn câu.
Có thể nói, nhận được tin tức này, Hà Ngọc Lan chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào. Sau bao ngày khô héo cằn cỗi, cuối cùng cũng sắp được tưới mát rồi! Và như mọi khi, Tam Hoa tiếp tục được giao nhiệm vụ kết nối liên lạc.
Giờ G đã điểm, cặp gian phu dâm phụ lén lút ra khỏi nhà, lặng lẽ đi tới điểm hẹn phía sau núi.
Cùng thời điểm đó, Dương Diễm Cúc và ba ông anh trai cũng đang chuẩn bị lên đường.
Mắt thấy bầu trời đêm nay đầy sao sáng, kể cả không mang theo đuốc thì vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đường. Vậy nên để tiết kiệm củi lửa, chị cả Dương liền bóng gió nói: “Từ đây đến rừng trúc phía sau núi chỉ có một đường thẳng, rất bằng phẳng, rộng rãi, không khó đi cho lắm nên chắc mấy anh em không cần cầm đuốc đâu nhỉ.”
Dứt lời, chị liền đánh mắt về phía mấy cô em dâu ngầm ra hiệu. Nhận được chỉ thỉ, chị hai Dương gật như bổ củi: “Đúng đúng, vả lại giờ đã hơn nửa đêm rồi, đuốc sáng lập loè rất dễ dẫn tới sự chú ý của dân làng. Nếu để bọn họ biết mấy anh em lên núi thì không được tốt lắm đâu.”
Bởi vì cô em chồng nói đêm nay có việc cực kỳ quan trọng nên cả ba bà chị dâu đều ráng thức tới tận giờ này. Tất nhiên miệng Dương Diễm Cúc kín như bưng, chả ai moi được tí thông tin nào nhưng cô út muốn kéo chồng mình lên núi, các chị không thể không lo lắng. Rừng thiêng nước độc, đi ban ngày còn chả an toàn huống hồ là đêm hôm khuya khoắt.
Nghe hai bà chị dâu nói vậy, Dương Diễm Cúc cau mày suy nghĩ. Ờ, kể ra phương án này cũng tốt. Dù sao thì cô chưa nắm chắc cái tên lưu manh Văn Trạch Tài kia là thật tình muốn giúp đỡ hay giở trò chơi xỏ. Nếu thật sự xuất hiện thiên cơ như lời hắn nói thì kể cả không có đuốc vẫn dễ dàng nhìn thấy như thường. Còn nếu hắn chỉ ba hoa bốc phét thì có mà đốt đuốc giữa ban ngày, tìm mỏi mắt cũng chả ra.
Và thế là, bốn anh em quyết định đi tay không, dựa theo trí nhớ dò dẫm lên núi.
Mà lúc này, Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi đã có mặt tại rừng trúc rồi. Hai anh em ẩn mình vào một góc kín đáo, ngồi xổm chờ đợi.
Ngồi tê cả chân mà chả thấy ma nào xuất hiện, Triệu Đại Phi bắt đầu sốt ruột: “Đại ca, anh đoán xem bọn họ có đến không?”
“Bọn họ” ở đây chính là chỉ mấy anh em nhà họ Dương.
Văn Trạch Tài đứng dậy, duỗi duỗi chân cho đỡ mỏi, tiện thể kéo cao cổ áo khoác. Mặc dù giờ mới là đầu hạ nhưng địa hình nơi này tương đối đặc thù, bốn phía được bao quanh bởi núi non trùng điệp nên càng về đêm gió rít càng mạnh, nhiệt độ hạ xuống khá thấp.
Đảo mắt nhìn khắp chung quanh một vòng, Văn Trạch Tài bình tĩnh nói: “Giả dụ họ không tới thì vẫn còn anh với cậu đấy thôi. Tới khi đó chờ hai người kia “ứ ừ” xong, chúng ta sẽ lao ra bắt gian tại trận.”
“Cái gì? Còn phải đợi bọn họ làm xong ấy hả?” Triệu Đại Phi la toáng lên, trong giọng nói chứa đựng ba phần khiếp sợ bảy phần khinh bỉ. Trời trời trời, anh tui, không ngờ anh lại có sở thích biến thái đến vậy! Trên đời có bao nhiêu cái hay ho không thích lại thích xem người khác “cưỡi ngựa”?! Thật là không thể tin được!
Lại nữa rồi, hôm nay là ngày gì mà sao cứ bị hiểu lầm liên tục thế nhỉ?! Văn Trạch Tài hít vào một hơi thật sâu, cắn răng giải thích: “Nếu hai người họ mới ôm hôn mà chúng ta đã vội lao ra thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả gì. Bởi khi ấy vật chứng không có, nhân chứng chỉ có mỗi anh và cậu. Mà bằng với thanh danh của chúng ta… Cậu nói xem, dân làng sẽ tin ai?”
Đừng quên, Triệu Ái Quốc là giáo viên trong khi bọn họ chỉ là hai thằng lưu manh côn đồ không hơn không kém.
Nghe đại ca phân tích, Triệu Đại Phi lâm vào trầm mặc, một lát sau mới gật gù nêu lên suy nghĩ: “Chắc chắn là không tin chúng ta rồi. Nói không chừng Triệu Ái Quốc sẽ xoay ngược mũi giáo, đổ tại chúng ta dụ họ lên đây cũng nên.”
Ồ cũng khá thông minh đấy chứ, Văn Trạch Tài gật gù: “Phân tích đúng rồi đó…”
Thế nhưng chưa đợi anh tán thưởng hết câu, Triệu Đại Phi lại tiếp tục nêu thắc mắc: “Nhưng mà đợi bọn họ xong xuôi thì cũng có bằng chứng gì đâu?!”
Moá, cái thằng này, đầu nó lắp lên chỉ để trang trí thôi à, câu hỏi ngớ ngẩn như thế mà cũng hỏi cho được, đúng là thua!
Anh thủng thẳng hỏi lại thằng em: “Cậu biết vì sao con heo béo nhất luôn bị làm thịt đầu tiên không?”
Triệu Đại Phi gãi đầu gãi tai: “Vì sao cơ?”
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Giống như cậu, vì ngu!”
Tức thì, Triệu Đại Phi gào rú lên: “Đại - ca, ý anh là em ngu ấy hả, anh….”
Văn Trạch Tài vội đưa ngón tay lên miệng: “Suỵt, khẽ thôi, có người đến.”
Triệu Đại Phi cũng liền giơ tay bụm chặt lấy miệng, tò mò ló đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trời đêm mùa hạ rất nhiều sao sáng lấp lánh nhưng vì rừng trúc khá um tùm nên trong này sẽ âm u hơn bên ngoài. Tuy nhiên chỉ cần đợi cho mắt thích ứng với bóng tối thì vẫn có thể nhìn được mờ mờ, không tới nỗi mù tịt. Vả lại kết hợp với hai chất giọng vô cùng quen thuộc kia thì người vừa đến đích thị là Triệu Ái Quốc cùng Hà Ngọc Lan, chắc chắn không sai vào đâu được!
Hai người họ gấp gáp kéo nhau tới một khoảng đất trống, sau đó nhàu tới ôm chầm lấy nhau, chẳng những hôn hít tít mù mà còn nói ra rất nhiều từ ngữ khiêu gợi, kích thích.
“Nỡm ạ, sao lâu như vậy không tới tìm em? Có phải Dương Diễm Cúc hầu hạ anh sướng quá nên quên mất em chứ gì?” Hạ Ngọc Lan vừa nũng nịu trách móc vừa ỡm ờ đặt tay lên lưng quần Triệu Ái Quốc.
“Mụ ta cửa gì so với em…” Triệu Ái Quốc vồ vập như gã đàn ông bị bỏ đói lâu ngày, hắn cúi xuống cắn cổ cô, mê luyến hít hà mùi hương trên cơ thể người tình.
Mà đâu phải mình Triệu Ái Quốc, Hà Ngọc Lan cũng sốt ruột sắp điên rồi. Họ lao vào nhau như con thiêu thân, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ chướng ngại vật rồi quấn lấy nhau lăn lộn điên cuồng trên nền đất.
Trong góc khuất cách đó không xa, Triệu Đại Phi bưng hai tay che mắt nhưng vẫn cố he hé kẽ ngón tay nhìn lóm chút đỉnh. Cậu chàng vừa xem vừa chặc lưỡi: “À, thì ra chuyện ấy là phải làm như vậy…”
Tất nhiên Đại Phi nói rất khẽ, trừ bỏ Văn Trạch Tài ở sát kế bên thì hai kẻ đang điên tình ngoài kia chắc chắn không thể nghe thấy được.
Đứng bên cạnh, Văn Trạch Tài cũng đồng thời đưa hai tay lên che nhưng anh không che mắt mà là bịt chặt lỗ tai. Không những vậy, miệng còn liên tục niệm chú định thần. Hết cách rồi, cảnh tượng trước mắt quá mức kích thích mà. Hơn nữa, cô ả Ngọc Lan kia rất biết cách dày vò người khác, đã lao lực thì im lặng chút đi, đằng này cứ xoen xoét cái mồm nói ra toàn mấy lời thô tục. Chả trách Triệu Ái Quốc mê như điếu đổ, sẵn sàng ruồng bỏ vợ con, đâm đầu vào cuộc tình vụng trộm đầy sai trái.
Được một lúc, Triệu Đại Phi lại bắt đầu lảm nhảm: “Vãi, thằng Ái Quốc này lắm trò nhỉ?!”
Văn Trạch Tài hạn hán lời, đúng là thanh niên chưa trải sự đời, haizz!
Ước chừng mấy chục phút sau, Đại Phi bất chợt ồ lên: “Ồ! Cái này là thế “ông già đẩy xe” trong truyền thuyết phải không?”.
“Má ơi, cái thằng này khoẻ dữ, 3 hiệp rồi vẫn còn tiếp cơ à?!”
Giời ơi là giời, ai mượn mày thuyết minh, Văn Trạch Tài thực sự chịu hết nổi luôn rồi, anh nghiến răng nghiến lợi nạt: “Câm mồm!”
Đang hì hục cấy cày, Triệu Ái Quốc bất chợt khựng lại, dáo dác đưa mắt nhìn chung quanh.
Trong tích tắc, Văn Trạch Tài kéo Đại Phi ngồi thụp xuống rồi lặng lẽ rút về phía sau tảng đá lớn.
Đang vui thì đứt dây đàn, Hà Ngọc Lan bất mãn kêu lên: “Anh làm sao thế, tiếp tục đi, nhanh lên…”
Triệu Ái Quốc hơi nhíu mày nghi hoặc: “Vừa rồi hình như có tiếng người nói chuyện.”
Cái gì, Hạ Ngọc Lan hú hồn hú vía, nheo nheo mắt nhìn khắp bốn phương tám hương, đâu có bóng ma nào đâu, toàn cây là cây thôi mà. Cô thở phào: “Làm gì có ai, hay là nghe nhầm tiếng của người ta đó…”
Ừhm, khả năng cao là mình bị ảo giác, thôi kệ đi, tiếp tục đã…Triệu Ái Quốc lại một lần nữa đổ ập xuống, ngấu nghiến người phụ nữ dưới thân mình….
Nhưng ngàn vạn lần hắn ta không ngờ, cách đó không xa quả thực có ba người đang ngây dại đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ nhìn chằm chằm về phía này như thể không dám tin vào hình ảnh đang diễn ra trước mắt.
Vạch Trạch Tài thò đầu ra khỏi vách đá, tủm tỉm cười: “Tới rồi!”
Ban nãy, khi đi ngang qua đây, Dương Diễm Cúc thính tai nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ. Cô định tò mò lại gần xem ai thì bị anh cả Dương ngăn cản. Anh nói đây là chuyện riêng của người ta, tốt nhất không nên xen vào. Chẳng may ầm ĩ lên tới tai Điền đội trưởng là rách việc lắm. Đến khi ấy đội trưởng tra khảo lý do vì sao đêm hôm mò lên núi thì không biết đường đâu mà trả lời. Vả lại lỡ bọn họ thật sự là vợ chồng thì sao, anh biết khá nhiều cặp đôi thích kéo nhau ra ngoài chơi dã chiến để tìm cảm giác kích thích và mới mẻ. Vì thế khi chưa rõ ràng thì tốt nhất không nên dính vào, phiền phức lắm!
Tuy nhiên mặc cho anh cả khuyên hết nước hết cái, Dương Diễm Cúc vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Xời ơi, lâi lâu mới gặp được chuyện giật gân, phải tranh thủ hóng để còn về kể cho đám chị em nữa chứ. Vả lại bằng trực giác của đàn bà, cô khẳng định hai người trong kia không phải vợ chồng. Thế là Dương Diễm Cúc sắp xếp anh cả quay về thôn gọi dân làng lên đây bắt gian, còn mình thì cùng anh hai và anh ba rón rén tiến lại gần quan sát tình hình.
Phải công nhận giọng người phụ nữ này lớn thật, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng thét của cô ta rồi. Mà tên đàn ông kia cũng khoẻ đấy chứ, thở hùng hục như trâu….Khoan! Sao tiếng thở nghe quen thế nhỉ? Trong khi Dương Diễm Cúc đang mải mê lục tìm trí nhớ thì bất chợt một thanh âm ngọt ngào, gợi cảm vang lên: “Ái Quốc….”
Ái - Quốc ???
Và thế là vốn dĩ muốn đi hóng chuyện người khác, cuối cùng lại đụng trúng ngay chuyện nhà mình. Dương Diễm Cúc lao ra như con thú điên, dữ tợn hét toáng lên: “Anh hai, anh ba, tách hai đứa khốn nạn này ra cho em!”
Đang say trong men tình, tự nhiên có người xồng xộc chạy đến, Triệu Ái Quốc sợ chết khiếp, vội vàng đẩy Hà Ngọc Lan ra, cuống quýt vơ quần áo che chắn thân dưới. Còn Hà Ngọc Lan vì không kịp phản ứng, chỉ kịp thét lên một tiếng chói tai rồi theo bản năng cuộn chặt người lại, giấu đi những nơi nhạy cảm.
“Diễm Cúc, em nghe anh giải thích đã…”
Đứng trong lùm cây, Văn Trạch Tài không khỏi phì cười. Haha, đúng là câu thoại kinh điển của mấy gã đàn ông trăng hoa bị vợ bắt tại trận. Triệu Ái Quốc khiến Văn Trạch Tài lơ đãng nhớ lại thế kỷ 20, khi ấy cô em họ của anh cực thích xem thể loại phim tình cảm cẩu huyết, mà mỗi lần tới phân cảnh đánh ghen là thể nào nhân vật nam cũng thở ra câu y chang như vậy. Haizz, tuy không gian, thời gian khác nhau nhưng kết cục cho kẻ phản bội luôn chỉ có một!
Ngay lúc này, Dương Diễm Cúc gần như mất hết lý trí, cô ta giận run người, văng tục chửi bậy um xùm: “Nghe, nghe cái con mẹ nhà mày, cút sang một bên…”
Dứt lời, cô lao như bay tới chỗ Hà Ngọc Lan, dùng hết sức bình sinh tay đấm, chân đá, miệng thì chửi rủa không ngừng.
Bất thình lình vướng vào một vụ đánh ghen, cả anh hai lẫn anh ba Dương đều khiếp sợ vô cùng. Tất nhiên hai người họ không dám bắt giữ người đàn bà trần như nhộng kia mà chỉ có thể cố gắng khống chế Triệu Ái Quốc nằm im trên mặt đất.
Song, Hà Ngọc Lan nào phải dạng vừa. Còn lâu cô ta mới chịu để yên cho người khác đánh mình. Cô ả trả lại Dương Diễm Cúc một cái tát nổ đom đóm mắt. Đau đớn và giận dữ đan xen, hai người đàn bà như hai con sư tử cuồng loạn, họ túm tóc, móc mắt, cào cấu nhau. Tóm lại là một cảnh tượng đánh ghen hết sức kinh hoàng, nhất thời ba người đàn ông chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, không ai dám bước lên ngăn cản.
Nhưng trái ngược với bọn họ, hai khán giả núp sau tảng đá theo dõi câu chuyện từ đầu đến giờ lại cảm thấy mãn nhãn vô cùng. Đang xem đến hồi cao trào thì Văn Trạch Tài bỗng nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, tiếp theo đó là ánh lửa bập bùng cùng tiếng người nói chuyện râm ran.
Triệu Đại Phi mơ mơ hồ hồ: “Ủa, chúng ta còn chưa đi gọi mà. Sao nhiều người biết mà kéo lên đây thế? Ai báo nhỉ?”
Còn ai vào đây được nữa, tất nhiên là anh cả Dương rồi. Ngay lúc thượng cây đuốc lên, phát hiện tên gian phu chính là em rể mình, sắc mặt anh cả Dương thoáng chốc phức tạp vô cùng, chua chát, giận dữ, xấu hổ và có lẽ là cả hối hận nữa. Nếu thời gian quay trở lại, anh nhất định sẽ không đi gọi người….Việc này thật sự- thật sự quá ô nhục!