Chẳng ai buồn đáp lời cô ta, Tần Dũng và Triệu Đại Phi không, Văn Trạch Tài lại càng không. Anh lẳng lặng rút một tờ giấy hoàng cốt tương, điêu luyện múa bút viết xuống một dòng chú. Sau đó, anh quẹt diêm đốt tờ giấy. Tro tàn rơi vào chén nước, màu trong vắt ban đầu nhanh chóng chuyển đen xì. Anh đẩy tới trước mặt cô ta, nói: “Muốn biết vì cái gì thì nhỏ vào đây một giọt máu.” Canh Tư Tuệ không chút do dự, giơ ngón tay chuẩn bị cắn. Rất may, Văn Trạch...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.