Lát sau, Văn Trạch Tài quay sang nhẹ nhàng hỏi Hạ Trực: “Có nhớ rõ trong mấy năm trở lại đây đã xảy ra những việc gì không?” Hạ Trực nặng nhọc gật đầu: “Nhớ rõ.” Cậu nhớ tại sao mình trở nên đần độn ngu ngốc, cũng nhớ Quách Nguyệt Nguyệt đã chăm sóc mình chu đáo tận tình như nào, vất vả vì mình ra sao, càng nhớ rõ ban nãy khi Văn đại sư bước vào nhà, mình…cả người trơn bóng…trần như nhộng! “Khụ khụ…Văn đại sư, thầy đã cứu mạng tôi, ơn nghĩa này tôi nguyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.