Nãy giờ Văn Trạch Tài vẫn quan sát Canh Tư Tuệ, đôi mắt cô ấy đờ đẫn, vô hồn nhưng khoé miệng lại khẽ gợn nét cười hạnh phúc. Anh nhẹ giọng hỏi: “Tính hết cho cả bốn đứa sao?” Canh Tư Tuệ cúi đầu, sờ sờ túi tiền eo hẹp, hơi đắn đo cân nhắc một chút nhưng rồi cũng hạ quyết tâm gật đầu rõ mạnh: “Đúng, tính hết!” Song, Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Tôi không tính cho đám nhỏ, tôi tính cho cô.” Canh Tư Tuệ kinh ngạc ngẩng phắt đầu dậy: “Tính cho tôi?”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.