“Nhẫn em đẹp không đại sư?” Hoàng Tam Nhi múa múa mười đầu ngón tay rồi lại mân mê cái vòng vàng nặng trĩu trên cổ: “Em có được như ngày hôm nay trăm sự là nhờ phúc của đại sư.” “Lúc trước nếu không phải đại sư chỉ điểm cho em xuống phương Bắc thì chắc cả đời này em vẫn mãi chỉ là thằng lưu manh đầu đường xó chợ, làm sao dám mơ tới chuyện đeo vàng. Thế nên hôm nay em đã chuẩn bị một phần lễ mọn, rất mong đại sư nhận lấy tấm lòng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.