Triệu Đại Phi gãi đầu cười quê, lập tức hạ thấp thanh âm, thì thà thì thầm như đi ăn trộm: “Cô Trịnh là khách hàng của sư phụ. Mấy ngày hôm trước mới tới đây giải mộng này. Ấy thế mà không hiểu sao nay nằm viện rồi. Nghe nói bị thương nghiêm trọng lắm, không biết có sống nổi không nữa?!” “Bị thương?”, Văn Trạch Tài nhíu mày tập trung bấm đốt ngón tay: “Sao có thể? Nếu chịu làm đúng như những gì đã được cặn dặn thì cùng lắm là hoảng sợ chút thôi, không thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.