Triệu Đại Phi ném viên đậu phộng rang vào miệng, vừa nhai rau ráu vừa cười hề hề: “Ôi chuyện nhỏ ấy mà có gì phải ơn với chả huệ. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, tương lai con đi theo sư phụ kiếm ăn, chắc chắn không thể quay về quê trong một sớm một chiều được, đất bỏ hoang cũng uổng chi bằng để người khác trồng trọt sẽ có ích hơn.” Văn Trạch Tài gật đầu tán thành rồi hỏi tình hình trên này thế nào. Triệu Đại Phi tóm tắt trong dăm ba câu ngắn gọn:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.