Mục lục
Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh không sao chứ?”

Thấy Văn Trạch Tài vừa bước vào phòng, Điền Tú Phương đã nôn nóng hỏi ngay. Ban nãy thấy chồng nói quá mức nghiêm trọng nên cô bèn ôm luôn con gái sang đây cho yên tâm. Cũng may con bé đi chơi cả ngày mệt, ngủ say sưa nên không bị doạ sợ bởi mấy tiếng động quỷ dị vừa rồi.

“Không sao đâu, em đừng lo”, Văn Trạch Tài nhẹ nhàng trấn an vợ rồi cất hết đồ đạc vào ngăn tủ. Sau đó anh mới quay đầu lại hỏi: “Em có biết khu vực quanh đây có vị đạo sĩ nổi danh nào không?”

“Đạo sĩ?” Điền Tú Phương nhíu chặt cặp mày lá liễu, suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng nhớ ra ai, cô mờ mịt lắc đầu: “Em không biết, nhưng em nghĩ kể cả có đi chăng nữa thì người ta cũng trốn thôi, không dám xuất hiện đâu.”

Được vợ nhắc, Văn Trạch Tài mới sực nhớ tới khía cạnh thời cuộc. Quả thực lúc này quá sức mẫn cảm, kể cả gần đây đã thoáng hơn một tí nhưng chính quyền vẫn có cái nhìn tương đối cực đoan đối với đạo sĩ. Còn về phần những người hành nghề bói toán, đoán mệnh, tuy không bị quản chế khắt khe nhưng biết khôn thì nên chú ý kín kẽ một chút, bằng không cũng sẽ bị sờ gáy như chơi.

Mặc dù mới chỉ gặp một lần, lại đúng lúc đêm hôm tối mờ tối mịt nhưng Văn Trạch Tài vẫn không sao quên được bóng dáng vị đạo sĩ đó. Liên tiếp mấy ngày sau, anh luôn chú ý ngầm dò hỏi tung tích nhưng tiếc thay chẳng thu được bất kỳ manh mối hữu hiệu nào. Song hôm nay tan làm về tới nhà, anh lại được bà xã cập nhật tin tức mới nhất của chị Hạ.

“Em nghe nói chị ấy quay trở về Hạ gia, tuy không giữ được đứa nhỏ nhưng thôi, còn sống trở về đã là tốt lắm rồi…” Cùng phận đàn bà con gái, lại là một người làm mẹ nên hơn ai hết, Điền Tú Phương cực kỳ thương cảm cho hoàn cảnh éo le của chị Hạ. “Lá vàng còn ở trên cây, lá xanh rụng xuống, trời hay chăng trời…”, có lẽ trên cõi đời này không nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con. Nếu cha mẹ mất đi, những đứa con trở thành trẻ mồ côi. Nếu vợ hoặc chồng mất đi, người còn lại trở thành goá bụa. Nhưng khi cha mẹ mất đi núm ruột của mình thì lại chẳng có một danh xưng nào thích hợp. Bởi lẽ nỗi đau ấy quá lớn, lớn đến độ không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, đau đến độ chẳng thể đặt để thành tên!

Chợt nhớ tới lời của vị đạo sĩ đêm hôm đó, Văn Trạch Tài cân nhất một chút rồi nói với vợ: “Hay là ngày mai em sang thăm chị Hạ xem tình hình chị ấy thế nào. Tiện thể em thám thính giúp anh một chút coi chị ấy còn nhớ chuyện gì không, lời nói hay cử chỉ có chỗ nào kỳ quái không?”

Mặc dù không biết vì sao chồng mình lại quan tâm đến vấn đề này nhưng Điền Tú Phương vẫn làm theo. Khi trở về, cô liền thuật lại toàn bộ những gì mắt thấy tai nghe: “Chị ấy tạm thời khá ổn định rồi anh ạ. Tuy nhiên một lần sảy bằng bảy lần sinh, sức khoẻ chắc chắn không thể hồi phục nhanh như vậy được. Hiện giờ vẫn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, chưa hoạt động được nhiều. Cũng may gia đình bên ngoại rất tử tế, đối xử với chị ấy rất tốt. Nhìn chung chị ấy khá bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ cả, à chị ấy cũng nhớ rõ đã từng tới nhà mình một lần.”

Bởi vì lúc thoát khỏi thể xác chị Hạ, bạch hồ đang ở trong tình trạng sợ hãi quýnh quáng, thêm vào đó bản thân nó cũng không ngờ chị Hạ còn có thể được cứu sống, thế nên nó chủ quan, không tiêu trừ ký ức ra khỏi thân thể này.

Đích thực bạch hồ đã lợi dụng cơ thể chị Hạ để thực hiện rất nhiều việc, thế nhưng gì thì gì chị ấy chỉ là một người trần mắt thịt hết sức bình thường, cho nên vẫn còn hạn chế nhiều mặt. Tỉ như những gì diễn ra ban ngày chị ấy có thể lờ mờ nhớ được đôi chút nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, chị Hạ như thể bị che kín hai mắt, bít lấp hai tai, tuyệt nhiên mất hết khả năng nhận thức. Thậm chí cuộc tỉ thí giữa bạch hồ và Văn Trạch Tài tại Hạ gia ngày hôm đó, chị Hạ cũng không hề hay biết gì.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể cướp được người từ quỷ môn quan, chứng tỏ vị kia thực sự quá siêu phàm.

Dựa theo chút ít thông tin nhỏ nhoi góp nhặt được, Văn Trạch Tài đã thử tính rất nhiều lần song không tài nào tính được lai lịch của đạo sĩ kia. Như vậy, chỉ còn một cách lý giải duy nhất đó là người ấy cũng giống anh, đều không thuộc về niên đại này. Tuy nhiên để có thể lợi hại như thế thì khả năng cao là từ thời cổ đại xuyên tới, chứ hiện đại linh khí quá loãng, căn bản không thể tu luyện.

Quay về Hạ gia, sau khi tự mình chặt đứt chân mình, Hạ Chính Quốc trở thành một kẻ tàn phế vô dụng, đâm ra tính tình ngày càng bạo ngược, dữ dằn, động tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, chửi vợ hơn hát hay. Quá đau lòng cho số phận đứa con gái đáng thương, ông bà Lý cũng chính là cha mẹ đẻ của chị Hạ quyết định đón chị ấy về nhà ngoại. Tất nhiên Hạ Chính Quốc đâu chịu, hắn hằn học lết tận sang đó, đứng ngoài cửa chửi đổng vài lần nhưng không ai thèm đến xỉa thế nên cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.

Tới đây, câu chuyện ly kỳ về nhà họ Hạ xem như kết thúc, người ác đã phải nhận lấy quả báo thích đáng cho mình. Đúng là,

“Dục tri tiền thế nhân,

Kim sanh thọ giả thị.

Dục tri lai thế quả,

Kim sanh tác giả thị”

Tạm dịch, “Muốn biết nhân đời trước, xem thọ báo đời này. Muốn biết quả đời sau, xem việc hiện đang làm.”

Xế chiều, khi Điền Tú Phương đang ngồi xổm bên giếng nước, lúi húi giặt quần áo cho Hiểu Hiểu thì bà Điền đẩy cổng đi vào. Bà tự nhiên kéo lấy cái ghế gỗ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Lý gia chỉ có ba cô con gái, cũng không bắt rể đứa nào thế nên trong nhà chỉ còn hai ông bà già lủi thủi sống với nhau. Giờ đón con bé về cũng coi như có người chăm nom, đỡ đần, nâng giấc sớm hôm.”

Điền Tú Phương vắt kiệt nước, đứng dậy giũ giũ mấy cái, phơi ngay ngắn lên dây rồi mới gật gù nói: “À, con còn nghe bảo chị Hạ về chưa bao lâu đã có người tới tận cửa xin dâu đấy mẹ ạ.”

Bà Điền thở dài: “Ừ, mẹ cũng mới nghe qua, cậu ta là người cùng thôn, tính tình chân chất, thật thà, lại chịu thương chịu khó, chỉ tội bị cái tật nói lắp. Mà cũng chính vì cái khuyết điểm này nên năm đó ông bà Lý mới không gả con gái cho cậu ta, mà quyết định trao cho Hạ gia đấy chứ.”

Đúng là tính già hoá non, dẫu biết tấm lòng mẹ cha luôn mong mỏi những điều tốt đẹp cho con cái, nhưng nào ngờ tạo hoá trêu ngươi, vô tình đẩy mọi chuyện tới bước đường này!

Ngồi một lát, bà Điền toan đứng dậy đi về nấu cơm, nhưng vừa bước được mấy bước, bà đột nhiên quay đầu nói: “Ấy chết, tí thì quên béng mất. Lát Trạch Tài về con bảo nó là Lý thôn y mời đám cưới, ông ấy chuẩn bị cưới vợ cho con trai, còn dặn đi dặn lại nhất định Trạch Tài phải tới tham gia mới được.”

Cuối cùng thì anh chàng Lý Đại Thuận bắng nhắng cũng thoát khỏi kiếp ế, rước được người đẹp về dinh.

Đợi chồng đi làm về, Điền Tú Phương chuyển lời ngay. Nghe xong, Văn Trạch Tài tươi cười nói: “Đây là hỷ sự của Đại Thuận, đương nhiên nhà mình sẽ sang chung vui rồi. Thế nhưng chắc tối anh mới tới được, ban ngày hai mẹ con cứ sang đấy hỗ trợ trước đi.”

Điền Tú Phương gật gật đầu: “Vâng, lúc nãy mẹ cũng hẹn em khi nào đi thì qua gọi mẹ đi chung. À đúng rồi, còn chuyện này nữa, chiều nay thanh niên trí thức Vu tới tìm anh đó. Nhìn bộ dáng hình như có việc gì gấp lắm thì phải anh ạ.”

Ồ, Vu Quảng Bình chủ động tìm tới tận nhà cơ à? Văn Trạch Tài nâng chén, uống một ngụm cháo, lơ đãng nhớ lại mấy hôm trước tình cờ chạm mặt nhau, Vu Quảng Bình vẫn tỏ thái độ khinh khỉnh, coi thường anh ra mặt. Thậm chí còn không ngại hùa cùng Trương Tam, đi khắp nơi bêu riếu anh là thầy bói dởm, là kẻ lừa đảo. Đã có sẵn thành kiến, đã không tin tưởng thì còn tới tìm mình làm gì nhỉ? Lạ lùng ghê!

Nhìn ra vẻ nghi hoặc thấp thoáng trên gương mặt chồng, Điền Tú Phương dịu dàng nói: “Trước nay thanh niên trí thức Vu luôn đối chọi gay gắt với anh. Em nghĩ chắc phải có chuyện gì trọng đại lắm, nếu không anh ta sẽ không chủ động nhờ cậy anh đâu.”

“Đích thị là như vậy” Văn Trạch Tài khẽ cười, “Thôi kệ đi, nếu có việc cần kíp thật thì cậu ấy sẽ lại tới nữa thôi.”

Quả nhiên, sắc trời vừa chuyển tối, Văn Trạch Tài đang tính đi ra đóng cổng thì phát hiện Vu Quảng Bình đã đứng đó tự bao giờ. Một người kiêu căng, ngạo mạn như vậy mà có thể gạt bỏ sĩ diện tới tận đây đứng chờ chứng tỏ sự việc không hề đơn giản tí nào.

Bởi vì biết ban ngày Văn Trạch Tài đi làm cho nên canh đúng cuối giờ chiều, Vu Quảng Bình liền tới trước cửa nhà đứng đợi. Thế nhưng tới đây rồi, anh lại chần chờ không dám gõ cửa.

Văn Trạch Tài thản nhiên cười nói: “Thanh niên trí thức Vu hôm nay nhàn rỗi đi tản bộ à? Hay là vào nhà uống chén trà cho đỡ khát.”

Đang trầm tư suy nghĩ tự nhiên có tiếng người từ đằng sau vọng lại, Vu Quảng Bình giật nảy mình. Anh vội vàng chữa ngượng: “Khụ khụ, công nhận tối nay nắng nóng thật đấy!”

Chết tiệt, chữa lợn lành thành lợn què rồi. Tối mờ tối mịt thế này bói đâu ra nắng cơ chứ. Phen này quê quá đi mất!

Văn Trạch Tài suýt chút phì cười nhưng cũng không quên đá đểu: “Thế thì phải mời anh Vu đây vào nhà ngồi, tiện thể bàn luận xem nắng đêm gay gắt tới độ nào.”

Vu Quảng Bình chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ. Tuy nhiên hiện đã ra nông nỗi này, anh cũng không thể bỏ của chạy lấy người được, như vậy càng mất mặt hơn. Thay vì trốn tránh chi bằng cứ đối diện với nó đi, thế mới là chính nhân quân tử. Sau khi tự động viên chính mình, Vu Quảng Bình cắn chặt răng, nhắm mắt nhắm mũi tiến vào.

Nghe loáng thoáng có tiếng khách tới, Điền Tú Phương nhanh nhẹn nấu nước pha một bình trà xanh đượm, thơm nồng.

Vào tới phòng khách, Văn Trạch Tài làm động tác mời rồi tự nhiên cười nói: “Đây là lá trà do một anh bạn tặng. Thanh niên trí thức Vu nếm thử xem có thích không.”

Suốt từ lúc vào đến giờ, Vu Quảng Bình chỉ biết câm nín, tập trung nhìn Văn Trạch Tài không chớp mắt. Má ơi, cử chỉ tao nhã, thái độ lịch sự, trên miệng luôn thường trực nụ cười thân thiện, nhìn dáng vẻ như thể một bậc trưởng bối khoan dung độ lượng không thèm so đo chấp nhất với kẻ vãn bối là anh!

Vốn bản tính đa nghi trời sinh nên Vu Quảng Bình không tin Văn Trạch Tài không thù ghét mình. Vậy nên, anh ta chẳng nói chẳng rằng, cứ ngồi im chăm chăm nhìn Văn Trạch Tài đầy cảnh giác.

Đối diện với cái gương mặt như bị táo bón của Vu Quảng Bình, Văn Trạch Tài chẳng hề bận tâm hay khó chịu. Anh nhàn nhã rót hai ly trà, nhẹ nhàng đẩy một ly tới trước mặt Vu Quảng Bình để mặc cậu ta muốn ngồi đần ra đó tới khi nào thì tuỳ, còn mình thảnh thơi thưởng thức hương vị trà ngon cái đã.

À, hôm nọ đi chơi huyện thành, bà xã đã sắm hai cái ly mới toanh, trong đó có một cái chuyên dùng để tiếp khách. Công nhận phụ nữ chu đáo và tinh tế thật!

Ước chừng mấy phút sau, Vu Quảng Bình vô thức vươn tay cầm ly trà tu ừng ực. Nhưng bất ngờ thay, ngay khi nước trà trượt vào cuống họng, cả khoang miệng anh ngập tràn hương vị thơm ngọt, thanh thanh, tuy không nồng gắt nhưng dư vị đọng lại rất lâu.

Thu chậm động tác, Vu Quảng Bình khẽ kíp mắt tận hưởng dư vị tinh tế này rồi gật gù nhận xét thật lòng: “Trà ngon!”

Văn Trạch Tài thoải mái bật cười: “Nếu cậu thích thì tí nữa tôi sẽ tặng cậu hai lạng về uống cho vui.”

Vu Quảng Bình sốc đến độ suýt chút rớt hai tròng mắt: “Anh không hận tôi?”

Nở một nụ cười tủm tỉm quen thuộc, Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi ngược lại: “Tại sao phải hận cậu?”

Đến đây, Vu Quảng Bình tự động cảm thấy xấu hổ. Hoá ra xưa nay mình vẫn luôn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Cậu ta bối rối chà siết hai bàn tay, khó khăn cất lời: “Tại tôi rêu rao nói xấu anh khắp nơi.”

Văn Trạch Tài phất tay: “Ôi, cậu không nói thì người khác cũng sẽ nói thôi. Tôi chả có thì giờ để tâm đâu. Thôi, ta vào việc chính đi, hôm nay tới đây là có việc gì à? Lúc nãy vợ tôi cũng bảo ban ngày cậu tới nhà tìm tôi. Có việc gì gấp lắm hay sao?”

Thấy Văn Trạch Tài thực sự không có ý định tính toán nợ cũ, Vu Quảng Bình bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn rồi nghiêm túc mở lời: “Tôi muốn nhờ anh giải mộng.”

Văn Trạch Tài gật đầu, thản nhiên vươn tay: “20 đồng.”


Vu Quảng Bình tức khắc đen mặt: “Không phải anh vẫn tính một đồng một lượt hay sao. Với lại bữa ở ruộng anh cũng chỉ đòi Vương Thủ Nghĩa 10 đồng thôi mà. Sao sang đến tôi đã thành 20 đồng luôn rồi.”

Ơi là trời, còn tưởng là bậc chính nhân quân tử, không bao giờ thù vặt hoá ra anh ta đã đào sẵn cái hố đón đầu mình rồi! Đúng là cái đồ gian xảo!

Văn Trạch Tài khoanh hai tay trước ngực, đường hoàng nói: “Giá thành tuỳ vào tâm trạng. Thế rốt cục thanh niên trí thức Vu có muốn giải mộng hay không?”

“Giải!” Vu Quảng Bình cắn răng, móc túi lấy ra 20 đồng đặt bộp xuống trước mặt Văn Trạch Tài. Nhà anh trên thành phố vốn được xếp vào diện trung lưu thế nên đối với anh mấy chục đồng cũng chẳng đáng là bao.

Văn Trạch Tài nhanh tay lẹ mắt liếc qua xấp giấy dày cộp trong tay Vu Quảng Bình. Chà chà, ngoài tiền giấy ra thì còn không ít tem phiếu nha. Ồ, nếu không nhầm thì có cả một tờ phiếu xe đạp nữa cơ đấy. Ghê thật!

Anh tủm tỉm cất tiền vào túi áo rồi bày ra vẻ mặt niềm nở hơn bao giờ hết: “Vậy xin hỏi, thanh niên trí thức Vu đã mơ thấy cái gì?”

Nhìn theo hai tờ tiền mệnh giá lớn chui tọt vào áo đối phương, Vu Quảng Bình tức muốn chết. Thế nhưng đứng dưới mái hiên phải cúi đầu, thôi vậy, quay về việc chính. Anh nhấc ly trà uống một ngụm cho thông giọng rồi bắt đầu trình bày: “Mấy ngày trước tôi nhận được một lá thư nhà, báo rằng ba tôi bệnh nặng. Tôi lập tức viết thư lại hỏi tình hình cụ thể nhưng chờ mãi chẳng thấy hồi âm. Rồi liên tục mấy ngày này, đêm nào ngủ tôi cũng mơ thấy máu. À đúng rồi, sang năm việc thi đại học sẽ được khôi phục, anh xem xem liệu tôi có thể thi đậu không?”

“Vậy là cậu muốn tính 2 việc?” Văn Trạch Tài khẽ cười, không ngần ngại chọc thủng ý đồ của đối phương. Haha, trứng mà đòi khôn hơn vịt à, rất tiếc, cậu vẫn còn non và xanh lắm!

Đang lúc anh chuẩn bị vươn tay đòi thêm 20 đồng nữa thì Vu Quảng Bình vội giãy nảy như đỉa phải vôi: “Không cần, chỉ cần giải mộng cho tôi là được rồi!”

Còn vấn đề thi cử…hmm… thôi bỏ qua vậy! Chứ ngộ nhỡ Văn Trạch Tài phán trượt một cái là tiêu đời, từ đây về sau chắc sẽ nhụt hết cả nhuệ khí, ăn không ngon, ngủ không yên mất.

Văn Trạch Tài thu lại nét cười, nghiêm túc nói: “Giờ cậu hãy kể lại những gì cậu đã nhìn thấy trong giấc mơ cho tôi nghe, cố gắng càng tỉ mỉ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.”

Vu Quảng Bình gật đầu cái rụp, vô thức dựng thẳng xương sống, hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận lục lại trí nhớ: “Bắt đầu từ cái ngày nhận được thư nhà, buổi tối hôm ấy tôi liền mơ thấy mình trở về thành, gặp lại tất cả các thành viên trong gia đình, ba tôi vẫn khoẻ khoắn như bình thường, không hề có bệnh tình gì cả. Nhưng khi tới giờ cơm, mẹ tôi bưng lên cả một mâm toàn máu là máu. Lại còn liên tục giục tôi uống đi nữa chứ.”

Văn Trạch Tài liền hỏi: “Thế cậu có uống không?”

Vu Quảng Bình xám mặt: “Không, đương nhiên là không rồi. Tôi chỉ biết ngồi ngây ra như phỗng, trợn trừng mắt nhìn mẹ cứ thế cầm lên uống ừng ực, xung quanh miệng bà nhày nhụa và bê bết một chất lỏng màu đỏ đậm đặc, nồng nặc mùi tanh hôi. Tôi sợ quá choàng tỉnh luôn.”

Nói xong, Vu Quảng Bình dè chừng nhìn Văn Trạch Tài: “Chứ không lẽ anh sẽ uống chắc?”

“Đương nhiên sẽ!” Văn Trạch Tài gật đầu cái rụp.

Vu Quảng Bình giật nảy mình, thể hiện rõ thái độ có chết cũng không tin!

Văn Trạch Tài thương tình giải thích: “Máu trong giấc mơ báo hiệu tiền tài. Nếu anh không uống mà nhìn người khác uống thuyết minh anh mất tài, người khác vào tài. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại xem, sau ngày hôm đó, xung quanh anh có ai vào tài không?”

Vu Quảng Bình gãi gãi đầu, đăm chiêu hồi tưởng ký ức mấy ngày trước. Vì là gặp ác mộng nên ngay sáng hôm sau, anh lập tức chạy tới chỗ một người đồng hương hỏi mua ít giấy tiền vàng bạc đặng đốt xả xui. Ai dè còn chưa về tới ký túc xã đã té dập mông, xấp tiền vàng bay tán loạn rồi rơi xuống con suối bên cạnh, ướt chèm nhẹp hết cả. Bực mình vì tốn tiền vô ích lại còn tự nhiên vồ ếch một cái rõ đau, Vu Quảng Bình hậm hực quay về ký túc mới biết Đỗ Lập An vừa thắng cược Củng Dương một hào. Thế này không phải mình hao tài, người khác tiến tài thì là gì?

Đợi Vu Quảng Bình suy nghĩ xong, Văn Trạch Tài lại thủng thẳng hỏi tiếp: “Ngày hôm sau cậu lại mơ thấy gì?”

“Ngày hôm sau, khung cảnh trong mộng là ngay tại ký túc xá thanh niên trí thức luôn. Tôi nhìn thấy Đỗ Lập An đang đánh nhau cùng Lý Vũ Tình. Tất nhiên con gái thì làm sao địch nổi đàn ông sức dài vai rộng, vậy nên kết quả là Lý Vũ Tình thua thảm hại. Cô ấy nằm hấp hối trên nền đất, máu thịt nhày nhụa trộn lẫn. Hơn nữa cái thứ đó còn bắn cả lên mặt, lên quần áo tôi. Quá hãi hùng và khiếp đảm, tôi vùng vẫy choàng tỉnh giấc…”

Giờ nhắc lại mà da gà da vịt vẫn đua nhau nổi lên rần rần, Vu Quảng Bình vô thức rùng mình một cái: “Hơn nữa tôi cũng không chắc người đó có phải Đỗ Lập An hay không, tướng tá ngoại hình thì giống y xì nhưng thần sắc lại khác xa hoàn toàn, ánh mắt hắn lạnh băng như thần chết khiến tôi bị ám ảnh mất mấy ngày trời…”

Thấy sự sợ hãi sắp sửa đánh úp Vu Quảng Bình, Văn Trạch Tài bèn khéo léo di dời sự chú ý: “Vậy lúc bọn họ đánh nhau, cậu có chạy vào can ngăn hay hỗ trợ gì không?”

Vu Quảng Bình xấu hổ lắc đầu: “Không có, tôi sợ quá chỉ biết chết trân tại chỗ.”

Văn Trạch Tài cạn lời, nhất thời không biết nói sao cho phải.

Thấy vậy, Vu Quảng Bình càng sốt ruột hơn: “Anh nói nhanh lên, rốt cuộc có điềm báo gì?”

Văn Trạch Tài liền giải đáp: “Mơ thấy máu tươi bắn lên người là điềm lành, ngụ ý anh sẽ gặp được quý nhân hoặc bắt được tài vận. Thử ngẫm lại xem, sau ngày hôm ấy có thần tài gõ cửa không?”

Vu Quảng Bình hào hứng, liên tục gật đầu: “Có có. Dạo gần đây thanh niên trí thức Lý không được khoẻ trong người, hôm đó cô ấy sốt cao lại không muốn nhờ vả mấy người Đỗ Lập An nên đã bỏ ra năm xu mướn tôi dạy thay một ngày.”

Văn Trạch Tài gật gù, hỏi tiếp: “Thế giấc mộng cuối cùng như nào?”

“Lần này khung cảnh chuyển tới bệnh viện, ba tôi ốm yếu nằm trên giường bệnh. Tôi tính đỡ ông ngồi dậy một lát nhưng khi tôi vừa lật chăn lên thì nhìn thấy bộ quần áo trên người ông bê bết máu, rồi cứ thế máu tràn ra, loang lổ khắp giường. Tôi hét lên đầy kinh hãi rồi bật dậy giữa đêm.”

Nói tới đây, Vu Quảng Bình lập tức bổ sung thêm: “Ngày hôm sau cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì cả.”

Văn Trạch Tài híp mắt quan sát đối phương, sau khi nghiền ngẫm một hồi lâu, anh mới lên tiếng: “Mơ thấy quần áo người thân dính máu là điềm dữ. Khả năng cao ba anh lành ít….”

Chưa đợi Văn Trạch Tài nói hết câu, Vu Quảng Bình đã run rẩy cắt lời: “Không phải anh nói mơ thấy máu là điềm báo tiền tài sao. Trên người ba tôi có nhiều máu như vậy, hẳn là sắp nhận được rất nhiều tiền mới đúng chứ!”

Văn Trạch Tài âm thầm thở dài, thì ở một khía cạnh nào đó tang sự cũng mang lại tiền tài mà, thậm chí rất nhiều là đằng khác, đốt cả cái kho bạc cũng còn được nữa là! Nhưng thôi, vẫn đề này không nên bàn luận sâu, Văn Trạch Tài khéo léo di dời đề tài: “Ba ngày liên tiếp đều mơ thấy cùng một sự vật hoặc một hiện tượng, người ta gọi là liên mộng. Liên mộng thấy máu hàm ý sắp tới đây cậu sẽ đón nhận cả chuyện vui lẫn chuyện buồn. Tuy nhiên chuyện vui còn cách khá xa nhưng chuyện buồn đã đến rất gần rồi!”

Vu Quảng Bình chán nản ôm đầu. Ước chừng mất một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên cười phá lên: “Còn lâu tôi mới tin. Văn thanh niên trí thức, không phải lúc đầu anh nói muốn tặng tôi trà hay sao. Như vậy cũng xem như tôi có lộc rồi.”

Văn Trạch Tài lẳng lặng đứng dậy, đi lấy cho cậu ta hai lạng lá trà.

Vu Quảng Bình khẽ cười: “Từng này chắc phải bằng một nửa tiền phí giải mộng ấy chứ!”

Đây là trà thượng hạng, chỉ có các cửa hàng bách hoá trên thành phố lớn mới bày bán thôi. Trước đây khi còn ở thành phố, anh đã uống qua rồi nên chỉ cần nhấm một ngụm là nhận ra ngay.

“Sao, không cần à?” Văn Trạch Tài nhướng mày, tính thu tay về thì Vu Quảng Bình vội vàng giật lấy, ôm khư khư trong ngực, chỉ để lại một câu “Lần sau tôi lại tới tìm Văn thanh niên trí thức thẩm trà”, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.

===

Bẵng tới trước ngày diễn ra đám cưới của Lý Đại Thuận, Vu Quảng Bình mới nhận được thư nhà. Tiếc rằng lần này là tin dữ, trong thư gia đình thông báo rằng ba anh đã qua đời.

Mất mát quá lớn, Vu Quảng Bình chỉ biết nhốt mình trong phòng, vùi mặt vào chăn khóc cạn nước mắt. Đây chính là chuyện buồn theo lời giải mộng của Văn Trạch Tài hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK