Đứng đối diện là một chàng thanh niên trẻ tuổi có ngoại hình khá tuấn tú, bảnh bao nhưng giờ phút này khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo, thư sinh lại chuyển thành trắng bệch. Cậu thanh niên líu ríu xin lỗi không ngừng: “Ôi chết, xin lỗi, cho tôi xin lỗi…đồng chí có sao không?” Nghe tiếng động, đám đông sôi nổi nhìn về phía này tò mò hóng hớt. Văn Trạch Tài vừa xuýt xoa vừa cuống quýt vẩy vẩy tay theo quán tính. Anh cau chặt mày mắng: “Cậu đi đâu mà gấp gáp thế hả?!” Mặc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.