Văn Trạch Tài âu yếm vuốt cặp má bầu bĩnh: “Em không cần lo nghĩ nhiều, anh đã có tính toán chu toàn rồi. Nếu dắt hai mẹ con vào thành, anh sẽ không đăng ký ở tại ký túc xá. Hơn nữa cơm ký túc làm sao ngon bằng cơm vợ nấu được. Em nỡ để anh gầy gò ốm yếu sao? Bà xã, em không xót anh à?” Ơi là trời, Điền Tú Phương bất giác đỏ bừng mặt, vô thức liếc mắt nhìn sang con gái đang ngồi bên cạnh rồi len lén thò tay xuống dưới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.