“Ồ, chú Thượng về rồi đấy hả, hôm nay ngày gì mà mua nhiều đồ thế này?” Tiếng ồn ào bên ngoài làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Chiêu Đệ. Cô vội lau nước mắt, lật đật ôm con đi ra. Nhưng cô sợ, chẳng dám lại gần, chỉ đứng me mé ngay sát bậc thềm, lí nhí nói: “Cơm nước đã nấu xong cả rồi.” Đúng thế, cơm nước đã xong xuôi nhưng nếu Thượng Quốc Cường chưa về thì dù có đói lả cô cũng không được phép ăn. Ngày nào cũng vậy! Tuy nhiên khác...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.