“Không phải, nghe đâu đêm qua vợ ông ấy không về nhà.” “Ôi thôi chết, kiểu này lúc về thể nào cũng bị đánh nhừ tử cho xem!” “Thì các bà nhìn đi, hôm nay có mỗi mình ông chủ Kiều ra mở hàng đấy thôi, nào có thấy bóng dáng bà chủ đâu.” Vào cửa hàng, Điền Tú Phương cứ bần thần, mất tập trung. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền kéo ghế ngồi bên cạnh vợ, lựa lời an ủi: “Nói không chừng chị ấy nghĩ thông suốt cho nên bỏ chạy rồi!” “Chạy?!” Đều mang phận phụ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.