Nhanh chóng gói ghém ký ức cất gọn vào một góc, Văn Trạch Tài đứng dậy nói: “Mọi người ở lại, để anh qua đó xem thế nào.” Đông người lũ lượt kéo sang cũng chẳng giúp được gì mà càng khiến chị ấy ngượng ngùng thêm. Lúc này chị Kiều đang núp ở góc sàn nước phía sau tiệm trang phục, cũng chính là căn bếp dã chiến dùng để nấu tạm vài món đơn giản cho bữa trưa bận rộn. Chị ngồi bó gối không nhúc nhích, đôi mắt mênh mang nỗi buồn, thẫn thờ thả trôi vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.