Nghe được những lời này, trong lòng Điền Tú Phương bất chợt dâng lên một cỗ chua xót. Cô ôm Nam Nam vào lòng, dịu dàng vỗ về, an ủi thằng bé. Sau đó, cô quay về cửa hàng chuẩn bị một ít đồ ăn mang sang, thế nhưng Nam Nam lại chẳng thiết ăn uống gì. Tuy rằng cái bụng đang sôi lên ùng ục vì đói nhưng Nam Nam không màng tới, chỉ một mực ngồi phục bên giường canh ông nội, vì nó sợ lỡ quay đầu một cái ông nội cũng giống như bà nội, đều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.